"Đâu chỉ đơn giản là phóng đãng thích làm náo loạn." Nhị hoàng tử ôn tồn nói:
"Cách đây vài ngày, nghe nói có môn nhân của Thái tử điện hạ làm một cuốn
sách, xem xem Phạm Nhàn trong hai năm qua đã giết bao nhiêu người, đã đắc
tội với bao nhiêu người. Kết quả... là một danh sách dài được biên soạn ra,
khiến cho vị Thái tử điện hạ của chúng ta hết sức vui mừng."
Diệp Linh Nhi buột miệng bật cười, trong lòng thầm nghĩ sao sư phụ lại biến
thành đại ác ma như vậy. Có điều, tính cả vụ án kỳ thi mùa xuân và những
chuyện y đã làm khi nắm giữ Nhất Xử, đúng là Phạm Nhàn đã đắc tội với hầu
hết các thế lực trong triều đình.
"Cho nên mới nói, không ai hiểu được rốt cuộc Phạm Nhàn muốn làm gì. Cô cô
là nhạc mẫu của hắn... hơn nữa cô cô đã thể hiện thiện chí từ lâu, nhưng mà...
hắn không chấp nhận. Ta càng không cần phải nói, từ khi hắn trở về kinh đô, ta
đã cố gắng làm hòa với hắn, nhưng hắn lại cực kỳ cứng rắn lựa chọn đánh đổ
ta." Nhị hoàng tử tự mỉa mai, "Ta thừa nhận, việc ở đường Ngưu Lan là lỗi của
ta, nhưng mà... cục diện trong triều đình, kẻ thù trở thành bằng hữu cũng đâu
phải chuyện hiếm thấy."
Diệp Linh Nhi nhìn hắn một cái, thì thầm: "Tính cách hắn vốn cứng cắn quật
cường, lại thù rất dai, không dễ thuyết phục như vậy đâu."
"Nhưng như vậy thì ích lợi gì cho hắn?" Nhị hoàng tử cai mày nói:, "Đắc tội với
nhiều người như vậy, tương lai... Ta đang nói vạn nhất, nếu phụ hoàng không
còn nữa, tân hoàng lên ngôi, chắc chắn sẽ thu hồi quyền lực của hắn. Đến lúc
trên tay hắn không còn Giám Sát viện nữa, những thế lực này sẽ báo thù lên
người hắn, ai có thể bảo vệ được hắn?"
"Làm sao chàng biết chắc được tân hoàng sẽ thu hồi quyền lực của hắn?" Diệp
Linh Nhi cúi đầu nói: "Theo như thiếp thấy, Thái tử điện hạ không có nhiều cơ
hội, nhưng Tam điện hạ lại là học trò của Phạm Nhàn."
"Lão tam còn quá nhỏ." Nhị hoàng tử thở dài, "Quá trình trưởng thành của một
người luôn bị gián đoạn bởi những biến cố bất ngờ, năm xưa ta cũng như vậy.
Chờ khi lão tam lớn lên chút nữa, vị phụ hoàng của chúng ta sẽ tự tìm cách. Nếu
như trong tương lai lão tam ngồi lên chiếc ghế ấy, nàng nghĩ rằng lúc đó lão tam
còn là lão tam bây giờ không? Hắn có cho phép Phạm Nhàn giữ nguyên quyền
thế hiện tại không?"
"Mấy huynh đệ chúng ta không ai bằng phụ hoàng, cho nên bất luận là ai trong
số chúng ta kế vị, chuyện đầu tiên phải làm chắc chắn là loại bỏ con hổ lớn
Phạm Nhàn." Nhị hoàng tử mỉm cười nói: "Đây là điều tất yếu, với trí tuệ của
Phạm Nhàn, hắn không thể không nghĩ đến điều đó."
Diệp Linh Nhi lo lắng nhìn phu quân một hồi, thì thầm: "Chàng vẫn chưa từ
bỏ."
Nhị hoàng tử không tiếp lời cô, từ tốn nói: "Nếu Phạm Nhàn hiểu rõ điều này,
hơn nữa còn biết mình đã đắc tội với phần lớn quan viên thân sĩ, thế thì hắn sẽ
làm gì? Trừ phi trong tương lai hắn định đi lên một con đường hoàn toàn khác,
nếu không hắn vĩnh viễn không thể thoát khỏi loạn lạc sau này."
"Con đường nào?"
Nhị hoàng tử quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng: "Hắn tự ngồi lên chiếc ghế ấy."
o O o
Đứng trên chỗ nào thì có đề tài về chỗ đó, cho dù lúc này là trên con thuyền trôi
giữa dòng sông Lưu Tinh, vấn đề đang nói tới rất đáng sợ, nhưng thật ra loại đề
tài này thường xuyên được thảo luận trong các phủ, Diệp Linh Nhi cũng không
hề sợ hãi. Ngược lại cô cảm thấy hơi chán chường, cười khổ nói: "Theo như
hiểu biết của thiếp về sư phụ, hắn sẽ không làm như vậy."
"Ồ?" Nhị hoàng tử thấy rất hứng thú: "Sao nàng lại nói như vậy?"
"Phạm Nhàn thích chu du khắp thế giới, chàng không biết à?" Diệp Linh Nhi
cười nói: "Lần này hắn được cử tới Giang Nam, thiên hạ đều biết đây là cách
mà bệ hạ biến tướng trục xuất hắn, cũng là không muốn để thân thế của hắn gây
ra sóng gió quá lớn ở kinh đô, đại loại là tránh đầu sóng ngọn gió. Nhưng...theo
những gì thiếp được biết, Phạm Nhàn không có bất cứ lời oán giận nào đối với
việc bị trục xuất này, hắn còn rất phấn khích khi được đi. Có cơ hội gặp gỡ và
ngắm nhìn phong cảnh tình người ở nơi khác trong thiên hạ, đối với hắn mà nói,
có lẽ đó mới là niềm vui lớn nhất."
Không thể không nói, Diệp Linh Nhi thực sự rất hiểu Phạm Nhàn.
"Ngồi lên chiếc ghế đó? Thế thì càng khó thoát khỏi cung thâm, Phạm Nhàn sẽ
nghẹn bằng chết."
Hai phu thê cùng cười.
Nhị hoàng tử suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng nếu hắn không tranh giành chiếc
ghế đó... chẳng lẽ lại cam lòng buông tay? Hơn nữa kể cả hắn sẵn lòng buông
tay, người khác liệu có bỏ qua cho hắn không?"
"Chiếc ghế đó có tốt đến vậy không?" Diệp Linh Nhi nhíu mày hỏi: "Hơn nữa...
vì sao mà Phạm Nhàn phải tranh giành?"