Khánh Dư Niên

Chương 815

"Sự tồn tại của hắn, chính là bí mật lớn nhất của Giám Sát viện." Trần Bình
Bình lạnh lùng nói: "Điều này, bệ hạ từng hạ lệnh rất nghiêm khắc, vì vậy ngươi
phải giữ bí mật... Chỉ cần một ngày Ngũ đại nhân vẫn còn, cho dù sau này thế
cuộc có thay đổi lớn đến mức nào đi nữa, ít nhất cái viện rách của chúng ta, cái
tổ chức dị dạng này, vẫn có thể kéo dài hơi tàn."
Ngôn Băng Vân cúi đầu quỳ xuống, hiểu được ý tứ của viện trưởng. Giám Sát
viện là cơ quan tình báo của bệ hạ, nhưng không chỉ giới hạn ở đó, nó như một
thanh kiếm sắc bén chắn ngang trên quan trường triều đình Khánh Quốc, còn bệ
hạ chính là người cầm thanh kiếm ấy. Nếu như cánh tay cầm kiếm bỗng nhiên
biến mất... chắc chắn thanh kiếm Giám Sát viện này sẽ trở thành mục tiêu mà
mọi người muốn chặt đứt. Chỉ có điều... không biết Ngũ đại nhân kia là ai,
không ngờ lại có sức uy hiếp tương đương với bệ hạ.
Trần Bình Bình giơ ngón tay thứ hai, lạnh lùng nói: "Phạm Nhàn chính là Đề ti
thứ hai của viện này. Chẳng qua ngươi cũng biết thân phận của hắn, vì thế Giám
Sát viện chỉ có thể là một chặng đường trong cuộc đời hắn, không thể nào hạn
chế hắn ở đây mãi được."
"Còn ngươi, sẽ trở thành Đề ti thứ ba của viện này. Những gì ngươi cần làm
hoàn toàn khác so với hai người tiền nhiệm."
Trần Bình Bình thở dài mệt mỏi, nói: "Nhiệm vụ của ngươi là... Nếu có một
ngày ta mất, Phạm Nhàn có nổi điên, ngươi phải thật nhẫn nhịn, dù phải nhẫn
nhục sống sót tạm bợ, nhân nhượng cầu toàn, cũng phải bảo vệ được viện này.
Cho dù ngoài sáng có thể không giữ nổi, nhưng những mạng lưới chúng ta vẫn
giấu trong bóng tối, ngươi phải bảo lưu lại được."
o O o
Cuối cùng, Ngôn Băng Vân không thể giả vờ bình tình được nữa. Sắc mặt hắn
đầy kinh hoàng nhìn ông lão trên chiếc xe lăn, bởi vì những gì ông lão nói về ba
vị Đề ti có nhiều điểm mâu thuẫn, đặc biệt là chuyện về Ngũ đại nhân và nhiệm
vụ của mình... Nếu Ngũ Đại Nhân không chết, thì Giám Sát viện sẽ không sụp
đổ; thế thì rốt cuộc nhiệm vụ của mình... là gì? Hơn nữa, sao lời nói của lão
nhân gia lại nghiêm trọng và bi ai đến vậy...
Chỉ có một khả năng, đó là viện trưởng đã dự đoán trong tương lai không xa,
không phải vị Ngũ đại nhân kia sẽ chết, thì sẽ là một lực lượng mà Giám Sát
viện không thể kháng cự từ trên trời giáng xuống.
Ví dụ như, cánh tay cầm kiếm kia... ung dung buông lỏng, để cho thanh kiếm
Giám Sát viện rơi xuống vũng bùn.
Chỉ có điều... vì sao bệ hạ lại đối phó với Giám Sát viện?
Vì sao viện trưởng lại như đang gửi gắm?
Ngôn Băng Vân vốn luôn sáng suốt và bình tĩnh, nhưng giờ đây cũng không
khỏi bối rối. Hắn hoàn toàn không dám suy nghĩ sâu hơn về vấn đề này, cũng
không dám dò hỏi thêm bước nữa. Hắn không biết người ông lão đang ngồi trên
xe lăn kia sẽ làm gì, cũng không biết sẽ có chuyện gì lớn xảy ra, chuyện đó sẽ
ảnh hưởng như thế nào đến cuộc sống của mọi người.
"Ngươi nói xem, vì sao thế gian lại có Giám Sát viện?" Trần Bình Bình như
đang hỏi Ngôn Băng Vân, lại như đang tự hỏi mình.
Ngôn Băng Vân nhíu chặt lông mày, thật ra trong đầu vẫn đang ám ảnh bởi
những chấn động vừa rồi. Từ trước tới giờ chưa một ai nghi ngờ lòng trung
thành của viện trưởng đại nhân đối với bệ hạ, ân sủng của bệ hạ dành cho Viện
trưởng đại nhân gần như vinh dự xưa nay chưa từng có... Vì sao? Rốt cuộc là vì
sao?
"Vì sao bệ hạ..." Ngôn Băng Vân mở miệng nói theo phản xạ, nhưng lập tức
ngậm miệng lại.
"Ta hy vọng nhân dân Khánh Quốc đều có thể trở nên ngang ngạnh. Khi bị
người khác ngược đãi sẽ không chịu khuất phục; khi gặp tai ách sẽ không nản
lòng; khi có việc gì bất chính sẽ không sợ hãi mà chỉnh sửa; không nịnh nọt
trước kẻ mạnh..."
Trần Bình Bình đột nhiên cười ha hả.
Ngôn Băng Vân quá quen thuộc với đoạn văn này, tất cả quan viên Giám Sát
viện đều đọc đoạn văn đó mà lớn lên, vì nó đã được khắc sâu trên tấm bia đá
phía trước Giám Sát viện, vàng lóng lánh, bất chấp tháng năm, cuối cùng chỉ là
ba chữ —— Diệp Khinh Mi.
Còn bây giờ thiên hạ này đều biết, Diệp Khinh Mi chính là nữ chủ nhân của
Diệp gia năm xưa, mẹ ruột của Tiểu Phạm đại nhân.
"Thật ra phía sau đoạn văn này còn có hai câu." Trần Bình Bình nhắm mắt lại,
chậm rãi nói: "Chỉ có điều kể từ sau cái chết của cô ấy, không ai dám đề cập tới.
Ngươi trở về nhà hỏi Nhược Hải, hắn sẽ nói cho ngươi biết hai câu đó là gì."
"Vâng."
Tuy Ngôn Băng Vân, trong lòng có ngàn lời muốn nói nhưng cuối cùng cũng
chỉ biến thành một chữ này.
Tiểu Ngôn công tử ngồi trên xe ngựa, vội vội vàng vàng trở về Ngôn phủ. Dọc
đường không biết là do thời tiết quá nóng hay nỗi kinh hãi sâu trong nội tâm mà
khiến mồ hôi ướt sũng cả bộ quần áo trắng phau vĩnh viễn không đổi của hắn.
Hắn đi qua sân sau không mấy rộng lớn, không để ý tới lời hỏi han của những
hạ nhân dọc đường, mang gương mặt nghiêm trọng bước vào phòng đọc sách.

Bình Luận (0)
Comment