Trong phòng, Ngôn Nhược Hải đại nhân đã về hưu đang ngồi chơi cờ với một
cô nương phía đối diện. Quân cờ hạ xuống bảng đá không tạo ra nhiều tiếng ồn,
nhưng quân cờ im ắng kia lại loáng thoáng sát ý lẫm liệt.
Thấy Ngôn Băng Vân vào phòng, nhận ra hôm nay tâm trạng con trai mình khá
kỳ quái, Ngôn Nhược Hải nở nụ cười ôn hòa với người đối diện, nói: “Hôm nay
tâm tư của Thẩm tiểu thư không nằm trên cờ.”
Con gái duy nhất còn sống sót của Thẩm chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Bắc Tề, Thẩm
Trọng, giờ chạy trốn đến Nam Khánh, Thẩm đại tiểu thư mỉm cười gượng gạo,
đứng dậy, thi lễ với Ngôn Nhược Hải trước mặt một cái, sau đó rất thân thiết
nhìn về phía Ngôn Băng Vân một hồi, chậm rãi bước ra khỏi thư phòng. Lúc ra
ngoài, cô còn cẩn thận đóng kín cánh cửa lại.
Ngôn Nhược Hải nhìn vào con trai mình, hạ giọng nói: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Ngôn Băng Vân im lặng trong chốc lát sau đó kể lại những gì Trần viện trưởng
căn dặn trong Giám Sát viện ngày hôm nay.
"Chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân sẽ trở thành viện trưởng." Ngôn Nhược Hải
nhìn vào con trai mình bằng ánh mắt đầy yêu thương. "Sau này hắn phải dồn
công sức vào trong triều nên chắc chắn những việc cụ thể trong viện sẽ cần có
người quản lý. Những năm qua con đã phải chịu không ít gian khổ, cũng đã
nhiều lần làm việc cho triều đình. Tuy theo như ta thấy, con vẫn còn hơi trẻ, có
điều... Tiểu Phạm đại nhân tin tưởng con như vậy, tới lúc đảm nhiệm Đề ti trong
viện, con phải cố gắng hỗ trợ Tiểu Phạm đại nhân."
Đối với những người lâu năm như họ, kế hoạch của Phạm Nhàn dành cho Giám
Sát viện trong tương lai đã không còn là bí mật. Trong Giám Sát viện, ngoài
Khải Niên tiểu tổ ra thì người mà Phạm Nhàn tin tưởng nhất chính là Ngôn
Băng Vân. Thực tế là những sắp xếp của y đối với Ngôn Băng Vân cũng không
khiến mọi người bất ngờ.
"Có điều..." Ngôn Nhược Hải thay đổi chủ đề, thở dài nói: "Vì sao lại là Đề ti?
Lý lịch, năng lực của con... đều chưa đủ."
Hắn cười châm chọc: "Con đâu có phải là Ngũ đại nhân."
"Phụ thân cũng biết... vị Ngũ đại nhân kia à?" Ngôn Băng Vân âu sầu nói.
"Thời gian vi phụ làm việc trong viện cũng không phải là ngắn." Ngôn Nhược
Hải mỉm cười nói: "Dù sao đi nữa đây cũng là việc tốt... gia môn được vẻ vang,
sao con lại âu sầu như vậy?"
"Đoạn văn kia... hai câu cuối là gì?" Ngôn Băng Vân lo lắng nói.
“Ừm.”
Ngôn Nhược Hải thản nhiên nói: "Đó là hai câu nói rất cực kỳ đại nghịch bất
đạo... bất cứ ai nói ra cũng sẽ chết."
Ngôn Nhược Hải mỉm cười và nói: "Năm xưa từng có người nói ra câu đó, vì
vậy ngay cả cô ấy... cũng đã chết."
o O o
"Đừng suy nghĩ quá nhiều." Ngôn Nhược Hải thở dài nói: "Không cần nghi ngờ
lòng trung thành của viện trưởng đại nhân đối với bệ hạ. Ta thấy lão nhân gia
chỉ lo lắng về chuyện sau thời của bệ hạ. Cái gọi là chịu nhục, chắc chắn là chỉ
bảo tồn thực lực của mình trong hoàn cảnh bất khả kháng, chờ đợi cơ hội trong
tương lai."
Hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt con trai mình, hỏi từng câu từng chữ một:
"Hay là... con muốn trở thành loại gian tặc bán chủ cầu vinh, thành loại vô sỉ bị
ngàn người chửi rủa. Con đã chuẩn bị tâm lý cho điều này chưa?"
Ngôn Băng Vân không trả lời phụ thân, chỉ cực kỳ bình tĩnh hỏi: "Phụ thân,
nếu... con nói nếu như, nếu phụ thân phải chọn giữa trong cung và trong viện,
phụ thân sẽ lựa chọn ra sao?"
Lựa chọn là gì? Không cần phải nói cũng biết.
Ngôn Nhược Hải nhìn con trai mình bằng ánh mắt hài hước, thở dài nói: "Thằng
bé ngốc nghếch này, đương nhiên vi phụ sẽ chọn viện... Nếu lão viện trưởng đại
nhân không tin tưởng ta đến mức đó thì làm sao đại nhân lại nói nhiều điều với
con như vậy."
Ngôn Băng Vân cười khổ, không nghĩ rằng phụ thân lại trả lời một cách đơn
giản và rõ ràng như vậy. Hắn im lặng chỉ nửa nhịp thở rồi bình tĩnh nói: "Con là
con của phụ thân, vì vậy... con đã chuẩn bị tâm lý đó rồi."
"Khổ cho con rồi, con trai."
Ngôn Nhược Hải đột nhiên thốt lên một câu không đầu không đuôi như vậy.
"Đúng là mấy năm nay chúng ta đã làm khổ nó."
Trong hoàng cung của Khánh Quốc, màn đêm đen như mực bao phủ, từng tầng
mái điện mang ý vị lạnh lẽo quỷ dị. Hoàng đế Khánh Quốc mặc một tà áo
mỏng, đứng giữa gió đêm trước Thái Cực điện, lạnh lùng nhìn ra quảng trường
phía trước, tận hưởng cái lạnh hiếm hoi.
Trong góc khuất của Thái Cực điện, những thái giám và cung nữ phục vụ
Hoàng đế đều lẳng lặng tránh xa khu vực. Đám thị vệ phụ trách an toàn cũng
cẩn thận từng chút một duy trì một khoảng cách, đảm bảo rằng mình sẽ không
nghe được cuộc trò chuyện giữa Hoàng đế và người bên cạnh.