Khánh Dư Niên

Chương 817

Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn, nhẹ nhàng vuốt ve tấm thảm lông dê trên đùi,
thở dài nói: "Từ từ rồi sẽ đỡ, oán khí trong lòng thằng bé đó... thần thấy mấy
năm này đã giảm đi không ít rồi."
Hoàng đế mỉm cười đáp: "Thật ra lúc trong tiêu lâu... đứa bé kia chắc đã tha thứ
cho ta... chẳng qua vẫn cảm thấy mình hơi mắc nợ."
Trần Bình Bình nói với giọng the thé: "Trong các vị hoàng tử, bây giờ quyền
lực của hắn là lớn nhất... Những gì nên cho hắn, chúng ta đều đã cho hắn rồi.
Tuy hắn hơi cứng đầu nhưng hắn không phải loại ngu xuẩn, chắc chắn sẽ hiểu
được tâm tư của bệ hạ."
"Chỉ e nó còn chẳng quan tâm đến mấy thứ đó.“ Giữa hai hàng mi của Hoàng đế
bỗng lộ ra ý cười: “Mỗi dịp năm mới nó lại cố tình tới từ đường dòng họ Phạm,
chẳng lẽ đây không phải cách nó thể hiện oán trách với trẫm hay sao?"
Hoàng đế không để Trần Bình Bình kịp mở miệng, tiếp tục nói: "Trẫm... có thể
ban cho nó danh phận, thế nhưng... bây giờ thì chưa được. Ngươi thay trẫm gửi
lời này đến nó."
Trần Bình Bình hiểu ý Hoàng đế, thái hậu vẫn còn sống, Hoàng đế vẫn phải nể
mặt lão nhân gia một chút. Có điều qua những lời này, rõ ràng trong một hai
năm qua Phạm Nhàn trở thành một cô thần dám cáng đáng công việc, đã khiến
Hoàng đế cực kỳ tin tưởng y.
"Bệ hạ thật có lòng." Trần Bình Bình cười nói, thật ra, mấy chữ "thật có lòng"
tuyệt đối không thể dùng với một vị quân vương. Chẳng qua hắn và Hoàng đế
lớn lên cùng nhau từ thuở nhỏ, lại thêm rất nhiều chuyện sau này, đã gây dựng
được một mối quan hệ giữa quân vương và thần tử khác hẳn bình thường.
"Trẫm có lòng chỉ là một phần." Hoàng đế chậm rãi lắc đầu, "Then chốt là đứa
nhỏ này có lòng, hơn nữa nó có năng lực này... việc ở Bắc Tề, việc ở Giang
Nam, việc ở Giao Châu, đã giúp triều đình vừa giữ được danh dự, vừa đạt được
mục tiêu. Hơn nữa, đứa nhỏ này một không ham tài, hai không hám danh, đúng
là hiếm có."
Trần Bình Bình im lặng một hồi rồi nói: “Có nên gọi hắn về không?”
"Đừng nóng vội." Hoàng đế lạnh nhạt nói: "Cái đuôi của Minh gia vẫn chưa bị
chặt đứt, cách đây mấy ngày ngươi vào cung nói về Quân Sơn hội... Để An Chi
tiếp tục quét dọn ở Giang Nam."
"Vâng thưa bệ hạ,"
Hoàng đế đột nhiên lật tay nắm lấy xe lăn, đẩy xe lên, bắt đầu đi dọc theo hành
lang phía trước Thái Cực điện. Hắn vừa đẩy xe, vừa thở dài: "Tuổi tác của
ngươi đã cao đâu nhưng mấy năm trông già đi nhiều rồi. Thời tiết nóng nực như
vậy sao ngươi vẫn còn che mình bằng tấm thảm lông dê, không thấy nóng à?
Rốt cuộc cái lão Phí Giới kia đã đưa thuốc cho ngươi dùng chưa?"
"Người sắp chết sao phải tốn thuốc làm gì." Mái tóc hoa râm của Trần Bình
Bình buông xõa trên xe, "Bệ hạ buông tay ra đi, lão nô không nhận nổi đâu."
Chỉ khi hai người nói chuyện riêng với nhau, Trần Bình Bình mới tự xưng là lão
nô.
"Trẫm nói ngươi nhận được, thì chắc chắn ngươi nhận được," Hoàng đế bình
tĩnh nói: "Nhớ năm xưa ở Thành Vương phủ, ngươi là tiểu thái giám do trong
ban xuống, khi đó mỗi ngày ngươi đều phục vụ ta. Bây giờ chúng ta đều đã già
đi, ngươi phục vụ ta đến mức đứt cả chân, ta giúp ngươi đẩy xe lăn một chút
cũng có sao?"
Trần Bình Bình rúm người lại, sau một hồi lâu mới thở dài nói: "Có những lúc
nhớ lại, những chuyện ngày xưa dường như vẫn đang diễn ra ngay trước mắt, cứ
như nô tài vẫn đang theo bệ hạ, đánh nhau với Tĩnh Vương gia và Phạm
Thượng thư..."
Hoàng đế im lặng một chốc, sau đó thở dài nói: "Đúng vậy... Mấy ngày trước
trẫm còn nghĩ, nếu lúc nào có thể về Đạm Châu xem thử thì tốt biết mấy."
o O o
Hoàng đế đi tuần đâu phải chuyện đơn giản, cho nên Trần Bình Bình không
chút do dự, lập tức phản đối: "Không được."
Hoàng đế mỉm cười hỏi: "Ngươi lại lo lắng điều gì?"
Trần Bình Bình biết, chắc chắn phía sau chuyến đi Đạm Châu của Hoàng đế ẩn
giấu một kế hoạch lớn, lão nói với giọng the thé: "Ngài đã hạ quyết tâm rồi?"
Hoàng đế suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu nói: "Chưa."
Không đợi Trần Bình Bình mở miệng, người có quyền thế nhất thiên hạ đã lạnh
lùng nói: "Trẫm và ngươi, năm xưa đều là những kẻ leo ra từ từ đống xác người
chết. Mấy trò hề trẻ con bây giờ... chưa đủ để khiến trẫm động tâm tư chỉnh
đốn. Chẳng qua có khi cũng rất tham lam, nếu Vân Duệ thật sự có năng lực
thuyết phục hai lão già không chịu chết kia ra tay... Nhân cơ hội này hoàn thành
mục tiêu mà quân thần chúng ta vẫn muốn hoàn thành, chẳng quá tuyệt vời ư?"
"Quá nguy hiểm." Trần Bình Bình thở dài, trong lòng lại suy nghĩ, phải làm sao
để khiến bệ hạ quyết tâm hơn một chút.
Hoàng đế mỉm cười nói: "Thiên hạ này, chẳng phải là tìm phú quý trong nguy
hiểm ư?"
Đằng xa, đám cung nữ và thái giám chứng kiến cảnh tượng bệ hạ tự tay đẩy xe
cho Trần viện trưởng, trong lòng không khỏi khiếp sợ nhưng cũng cảm thấy ấm
áp vô cùng. Giai thoại quân thần như thế, đúng là thiên cổ hiếm thấy.

Bình Luận (0)
Comment