Khánh Dư Niên

Chương 819

Hoàng đế hiểu ý tứ trong lời nói này, sau khi suy nghĩ một hồi mới nói với
giọng điệu bình tĩnh mà kiên định: "Trẫm vẫn chưa nghĩ xong."
Lần này đến phiên Trần Bình Bình sửng sốt, lão không nhịn nổi lắc đầu, thở dài
giống như thầy đồ ở làng quê.
Hoàng đế chậm rãi nói: "Thừa Càn quá nhu nhược, lão đại quá mức ngây thơ,
lão nhị..." Hắn nhíu mày: "Lão tam tuổi còn nhỏ quá."
Trần Bình Bình lại thở dài một tiếng.
Hoàng đế đột đột nhiên mỉm cười, thả tay khỏi lưng ghế xe lăn, chắp sau lưng,
bước tới trước mặt Trần Bình Bình. Hắn đứng sau lan can bằng cẩm thách, nhìn
vào quảng trường rộng lớn trong hoàng cung sâu thẳm, như thể đang quan sát
thiên quân vạn mã, quan sát tất cả mọi thứ trong thiên hạ.
"Ta biết có rất nhiều người cho rằng trẫm đã bức ép những đứa trẻ này quá
thảm." Bóng lưng của Hoàng đế có vẻ hơi u sầu, "Có một lần Thư Vu uống
rượu xong, thậm chí đã nói thẳng thừng trước mặt trẫm."
Nói đến đây, rốt cuộc trong giọng nói của Hoàng đế đã có một chút giận dữ.
"Nhưng mà, Hoàng đế... chẳng lẽ ai ai cũng làm được?" Hoàng đế quay đầu lại,
chăm chú quan sát vào gương mặt già nua của Trần Bình Bình, như thể đang
hỏi lão, cũng như thể đang tự hỏi mình, hoặc đang hỏi những người con không
yên phận trong và ngoài cung.
Ở phương xa, đám nữ cung và thái giám nhìn về hướng này, hoàn toàn không
nghe thấy những bệ hạ và Trần viện trưởng đang trò chuyện với nhau điều gì,
lại càng không biết, chuyện mà bệ hạ và Trần viện trưởng đang nói liên quan
đến người ngồi trên ngai vàng rất nhiều năm sau.
o O o
"Thân là Hoàng đế, không thể vô tình, cũng không thể đa tình." Hoàng đế quay
mặt lại, "Vô tình với người xung quanh, vô tình với cả thiên hạ, thế thì thiên hạ
tất loạn; đa tình với người xung quanh, ắt sẽ bị người khác hại, thiên hạ mất chủ
nhân, cũng sẽ loạn."
"Trẫm không phải hôn quân, trẫm muốn gây dựng công lao vĩ đại chưa từng có,
cũng muốn có hậu duệ kế thừa mới được, chọn Hoàng đế, cũng không thể hoàn
toàn dựa vào cá nhân yêu thích để chọn." Hoàng đế cười nhạo nói: "Trẫm đã
quan sát Thái tử mười năm, hắn là người đa tình trong vô tình, giữ vững được
thành quả còn được. Chỉ có điều sau khi trẫm mất, chắc chắn thiên hạ này mới
bắt đầu thống nhất, nguyên nhân gây hỗn loạn vẫn còn, nó vừa không có trái tim
cứng như sắt đá, vừa không có thủ đoạn lợi hại, làm sao thay trẫm bảo vệ thiên
hạ được thống nhất này?"
"Lão nhị?" Vẻ cười nhạo trên khuôn mặt Hoàng đế vẫn không hề mất đi, "Ban
đầu trẫm khá đánh giá cao hắn, trong những năm này tranh đấu với Thừa Càn,
hắn không hề thua thiệt. Có điều sau đó lại khiến cho trẫm hơi thất vọng, cứ đi
mãi trên con đường che giấu vô tình bằng đa tình, nếu như hắn lên ngôi, chắc
chắn sẽ là một vị quân vương nhân từ, nhưng trẫm lo là mấy con trai của trẫm...
e rằng không ai có thể sống sót."
Trần Bình Bình im lặng, trong lòng thầm suy nghĩ thời thế này đúng là khó nói
rõ được, cũng khó giải thích được. Năm xưa Nhị hoàng tử chỉ là một người trẻ
tuổi tuấn tú chỉ biết đọc sách, nếu như không phải bị ngươi ép đến nông nỗi này,
không phải chịu áp lực và cám dỗ lớn như vậy, làm sao tính cách của hắn lại
biến đổi đến mức như ngày hôm nay? Bệ hạ ơi bệ hạ... phương pháp nuôi sư tử
này, thật không thích hợp để bồi dưỡng người nối nghiệp đế vương.
Mấy năm nay Hoàng đế Khánh Quốc bỏ mặc các con tranh đoạt vị trí thừa kế,
suy nghĩ của hắn trong việc này rất đơn giản đơn giản, cai trị thiên hạ rất khó
khăn, ai có thể chịu đựng được thì thiên hạ này thuộc người đấy. Có điều hắn lại
không nghĩ tới, không phải người trẻ tuổi nào cũng giống như hắn, quen đứng
trong dòng sông đen như mực ngắm nhìn phong cảnh bên bờ. Hắn đã cải biến
các con mình các con quá nhiều, có điều kết quả cuối cùng của thay đổi này, chỉ
e vẫn không phải những gì hắn mong muốn.
"Đại hoàng tử thì sao?" Lời nói của Trần Bình Bình tối hôm nay đã vượt xa
khỏi triết lý mà thường ngày lão vẫn giữ.
Chính vì vậy, khi Hoàng đế nghe được câu này lại lấy làm kinh ngạc, nụ cười
trên môi càng thêm rạng rỡ. Hắn có vẻ rất thích thú khi Trần Bình Bình quay trở
lại trạng thái có sao nói vậy năm xưa: "Ta không ngạc nhiên rằng ngươi sẽ nhắc
đến tên nó."
Hoàng đế mỉm cười nói: "Mạng sống của hai mẹ con này đều do ngươi và Tiểu
Diệp Tử cứu, trẫm hiểu ngươi có đôi chút cảm tình với nó, trẫm cũng quý nó...
Chỉ có điều nó quá chú trọng cảm tình, trong cuộc chiến đầy nguy hiểm này, ai
mềm lòng người đó có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục."
Hoàng đế thở dài: "Hơn nữa dù sao nó cũng mang trong mình một nửa dòng
máu Đông Di, khó lòng khiến người dưới phục tùng, càng quan trọng hơn nữa
là, tương lai nếu muốn tiêu diệt Đông Di thành, ngươi nghĩ nó có đủ quyết tâm
không?"

Bình Luận (0)
Comment