Khánh Dư Niên

Chương 820

Trần Bình Bình thở dài, tối hôm nay trong hoàng cung, vị viện trưởng đại nhân
này thở dài có vẻ nhiều hơn tất cả những lúc khác.
"Cho nên không cần phải suy xét đến nó." Hoàng đế chậm rãi nói: "Lão tam...
Còn nhỏ tuổi, trẫm vẫn có thể quan sát thêm một vài năm nữa."
Trần Bình Bình đột nhiên cười một cách kỳ quặc, nói ra một đề nghị có thể
khiến cả thiên hạ đều bắt đầu run rẩy.
"Phạm Nhàn... thì thế nào?"
o O o
Hoàng đế chậm rãi xoay người, như cười như không nhìn Trần Bình Bình.
Không biết bao lâu đã trôi qua, nhưng suốt thời gian đó hắn vẫn không trả lời
câu hỏi của Trần Bình Bình. Một lúc lâu sau, Hoàng đế bỗng cười phá lên, tiếng
cười vang khắp hành lang trống rỗng trước Thái Cực điện, khiến cho những
cung nữ và thái giám ở cuối hành lang hoảng sợ.
Tiếng cười dần dần lắng xuống, Hoàng đế chậm rãi ngừng cười, nói với vẻ bình
tĩnh nhưng cực kỳ khẳng định: "Không còn nghi ngờ gì, nó, là người phù hợp
nhất."
Đa tình luôn phiền muộn vì vô tình, Phạm Nhàn đã thể hiện một khí chất đặc
biệt trên thế giới này, nhưng lại vừa vặn phù hợp với những yêu cầu mà Hoàng
đế Khánh Quốc đặt ra cho người kế nhiệm. Có vẻ dịu dàng đa tình, nhưng thực
tế lại lạnh lùng và vô tình. Có điều, ở sâu thẳm trong xương cốt vẫn có một chút
khí chất trách trời thương dân.
Hoàng đế luôn tự hỏi, liệu khí chất từ tận trong xương tủy của Phạm Nhàn có
phải do mẹ của y di truyền lại không?
Nếu như câu nói này của Hoàng đế mà đồn ra ngoài, có lẽ toàn bộ triều đình
Khánh Quốc sẽ rung chuyển, thậm chí cả thiên hạ cũng phát sinh một biến đổi
mạnh mẽ nào đó.
"Hắn không có danh phận." Trần Bình Bình nói với nụ cười kỳ quái.
Hoàng đế cũng mỉm cười kỳ quái: "Danh phận, chỉ là một câu nói của trẫm...
thể nào cũng có ngày những người từ năm đó sẽ chết sạch sẽ."
Trần Bình Bình hiểu bệ hạ đang ám chỉ Thái hậu trong cung, lão ho khẽ hai
tiếng, nói: "Lão nô thấy, hay là thôi đi."
Hoàng đế như cười như không nhìn lão: "Vì sao? Trẫm tưởng vẫn cho rằng
ngươi không thích Phạm Nhàn, nhưng theo như hai năm qua, hóa ra ngươi thực
sự rất thương yêu nó."
"Thương yêu là một chuyện..." Trần Bình Bình ngoài cười trong không nói:
"Lão nô và Phạm Kiến không hợp nhau cũng là chuyện khác... Có điều, theo
nhận định của nô tài, với tính cách của Phạm Nhàn, hắn cũng không muốn để
hai tộc Phạm Liễu vì mối quan hệ với hắn mà trở thành xương trắng dưới lòng
đất."
Hoàng đế khẽ mỉm cười, không nói gì tiếp.
Trần Bình Bình hiểu quá rõ vị Hoàng đế trước mắt này, lão thở dài trong lòng.
Nếu như hoàng đế thực sự muốn ủng hộ Phạm Nhàn lên ngôi, thế thì trước khi
qua đời, hắn nhất định sẽ diệt sạch hai nhà Phạm Liễu, đồ sát không tiếc bất cứ
giá nào. Còn chuyện này, chắc chắn Phạm Nhàn không thể chấp nhận nổi. Điều
khiến Trần Bình Bình càng cảm thấy mệt mỏi hơn là, cuối cùng lão đã nhận
thức rõ ràng rằng Hoàng đế vốn không hề đặt Phạm Nhàn vào danh sách kế vị.
Trần Bình Bình đứng chính giữa, biết rằng con đường kia không thể đi được
nữa, mình chỉ có thể chọn một lối khác —— bệ hạ có bệnh, có tâm bệnh.
o O o
"Trẫm yêu mến lão đại và An Chi, là bởi vì trẫm thích tấm lòng của chúng."
Hoàng đế đứng trước gió đêm trong cung điện, đưa ra quyết định quan trọng về
người kế vị ngai vàng. "Trẫm muốn nhìn vào tấm lòng của những đứa con trai
này... Nếu không có chuyện gì xảy ra thì thôi, nhưng nếu có, trẫm muốn xem
tấm lòng của Thái tử và lão nhị, rốt cuộc có thực sự quý trọng tình cảm của
người phụ thân này hay không."
Trần Bình Bình lên tiếng, nhưng trong lòng lạnh lùng suy nghĩ, một người cha
không tiếc tình mạng của con mình, liệu có tư cách đòi hỏi người con phải trân
trọng tình cảm từ cha mình?
"Tầm mắt của Hoàng đế có lẽ còn xa xa hơn so với chúng ta."
Phạm Nhàn nghĩ như vậy. Lúc này, y đang như một con khỉ, leo lên cột buồm
cao tít, nhìn về phía mặt trời vừa mọc bên tay phải, đón lấy mùi mặn của biển
cả, hô to trong hân hoan.
Cuộc sống trên biển thật thú vị, không cần phải quan tâm đến những đầm nước
đục ngầu trong kinh đô, không phải để ý đến những rắc rối trên quan trường,
không cần phải nhìn những cái đầu người chết ở Giao Châu, Phạm Nhàn dường
như trở lại hình tượng thiếu niên năng động ở Đạm Châu, suốt ngày leo lên leo
xuống trên con thuyền, cuối cùng y còn leo tới đỉnh cột buồm cao nhất của con
thuyền.
Hắn dựng một cái lán che, ngắm ánh đỏ ấm áp phương xa, trong lòng thầm nghĩ
mình đã nhìn đủ xa, nhưng vẫn không thể biết được rốt cuộc Hoàng đế đã thấy
đến bước nào.
Con thuyền từ Giao Châu tới, dọc theo bờ biển quanh co phía đông Khánh
Quốc, chậm rãi chạy về phương bắc, đi tới quê hương của Phạm Nhàn.

Bình Luận (0)
Comment