Lúc này không còn người ngoài, lời nói của lão phu nhân trở nên trực tiếp hơn.
""Vị cô nương Hải Đường kia, con định xử lý như thế nào?""
Phạm Nhàn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cau mày chăm chú nói: ""Muốn
rước cô ấy vào cửa có hơi khó, trước tiên kéo dài thời gian rồi nói sau.""
""Con có ý định cưới cô ấy không?""
""Ừm..."" Phạm Nhàn do dự, y luôn cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Hải
Đường còn chủ yếu dựa trên tình bằng hữu, nếu cưới vào nhà, e rằng cảm giác
này sẽ thay đổi. ""Cứ xem ý cô ấy thế nào, nếu cô ấy muốn lấy, ta cũng muốn
cưới.""
""Vẫn câu nói đó, dù sao Phạm gia chúng ta cũng là thế gia vọng tộc, làm sao
lại để cô ấy một mình bơ vơ bên ngoài được?"" Lão phu nhân khẽ ho hai tiếng,
""Nếu con đã thích, dẫu sao cũng phải đưa qua cửa.""
Phạm Nhàn cười khổ, thầm nghĩ đây không phải chuyện một mình Phạm gia có
thể quyết định được. Chỉ có điều tổ mẫu đã đặt ra tôn chỉ, y cũng đành phải cố
gắng thực hiện. Y nhẹ nhàng dùng tay xoa lưng bà nội, lặng lẽ truyền một luồng
chân khí nhu hòa của Thiên Nhất đạo, giúp lão nhân gia điều trị cơ thể. Y mừng
rỡ phát hiện sức khỏe của bà nội vẫn tốt, tuy qua hai năm qua đã già đi một
chút, nhưng chưa có dấu hiệu suy giảm sức khỏe.
""Chẳng qua... cho dù qua cửa, cũng cần phải có thứ trước sau."" Lão phu nhân
bỗng nhiên nghiêm túc nói: ""Con không được bạc đãi Uyển Nhi, vỗn dĩ theo ý
ta là ta không thích cô nương Hải Đường kia, không danh không phận mà lại
sống chung với con, còn ra thể thống gì nữa?""
Phạm Nhàn im lặng, thực ra y cũng hiểu, gần đây mình quá bận rộn với công
việc, đúng là đã đối xử lơ là với thê tử, hơn nữa Uyển Nhi cô nương này bề
ngoài tĩnh lặng nhưng sâu trong nội tâm lại rất tinh tế và nhạy cảm. Nói mấy lời
hơi khuôn mẫu thì địa vị của Phạm Nhàn càng cao, y lại càng không muốn để
Uyển Nhi tham gia vào những chuyện âm mưu kia, do đó, Uyển Nhi sẽ có cảm
giác sự tồn tại của mình mờ nhạt đi một chút, cảm giác này chắc cũng không dễ
chịu gì.
Nhưng cũng có thể thấy, trong những mấy ngày ở Đạm Châu, Uyển Nhi rất
được lão tổ tông yêu mến.
""Chuyện này đừng nói ra."" Lão phu nhân nhìn cháu trai của mình, thở dài, dịu
dàng vuốt ve gò má y nói: ""Mấy năm ở kinh đô, chắc cũng không dễ dàng gì...
Con cũng đã biết mấy chuyện kia rồi đấy.""
Thực ra, trong mười sáu năm ở Đạm Châu, giữa Phạm Nhàn và bà nội không có
nhiều cử chỉ thân thiết, Phạm Nhàn biết rõ, điều này là bà nội muốn bồi dưỡng y
trở thành một người lạnh lùng, nghiêm nghị và cứng rắn, có vậy thì ngày sau
mới bảo vệ được tính mạng mình ở kinh đô. Lần trước khi bà nội dịu dàng như
vậy... là khi nào? Hình như là khi y còn bé, trong căn phòng nhỏ, bà nội bế y
khóc không ra tiếng.
Phạm Nhàn cũng hơi thất thần. Chính vì đêm hôm đó, y mới biết rằng trên đời
này ngoại trừ Ngũ Trúc thúc, còn có bà nội toàn tâm toàn ý yêu thương mình.
""Con biết hết rồi."" Phạm Nhàn cúi đầu, một lúc lâu sau mới mỉm cười thở dài
nói: ""Chuyện thân thế đúng là không thể tưởng tượng nổi.""
Lão phu nhân mỉm cười nói: ""Mọi chuyện đã qua, ta thấy bệ hạ vẫn rất yêu
thương con.""
Phạm Nhàn im lặng, không đáp lại câu nói này. Bà nội chăm Hoàng đế Khánh
Quốc từ nhỏ đến lớn, chắc trong lòng cũng tự hào về điều này. Nhưng rất rõ
ràng, câu này của bà nội là chưa nói hết lời, ít nhất là chưa giải thích những gì
bà đã nói trong buổi tối mười tám năm trước.
Y chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào gò má đầy nếp nhăn của bà nội, nhẹ nhàng
hỏi: ""Bà nội, mẹ con... rốt cuộc đã chết như thế nào?""
Lão phu nhân ngỡ ngàng, dường như không ngờ được y sẽ đặt câu hỏi như vậy.
Sau lúc hồi do dự, bà mới từ từ nói: ""Phụ thân con vẫn chưa kể cho ngươi nghe
sao?""
Phạm Nhàn cười một cách bất lực: ""Phụ thân đã từng kể, nhưng con luôn cảm
thấy chắc chắn mọi chuyện không đơn giản như vậy.""
""Mẹ của con là người phi thường."" Lão phu nhân yêu thương vuốt viết gò má
y, nói: ""Ta tin bệ hạ đã trả thù cho cô ấy, còn nếu có kẻ thù nào sót lại... chắc
chắn... sẽ có mấy đứa trẻ kia lo.""
Mấy đứa trẻ kia, đương nhiên là đám người ngày nào còn hay đánh nhau trong
Thành Vương phủ.
Phạm Nhàn cười khẽ, có vẻ như tổ mẫu cũng không biết chi tiết. Hay có lẽ... bà
không muốn nói với y những điều bà đang nghi ngờ. Cũng đúng thôi, nếu đổi
lại là bất cứ ai khác nhìn vào, mình đã được hoàng thất bồi thường đầy đủ, sao
lại phải cố chấp muốn biết chuyện năm xưa... liệu còn cái đuôi nào không?
o O o
""Tư Triệt... là một đứa trẻ như thế nào?"" Lão tổ mẫu đột nhiên hỏi.
Phạm Nhàn ngớ người, sau đó chợt mỉm cười, mãi tới lúc này y mới nhớ ra từ
khi sinh ra em trai mình vẫn luôn sống ở kinh đô, chưa từng gặp bà nội. Y lựa
chọn câu từ, chậm rãi trả lời: ""Tư Triệt à... có lẽ năm xưa hơi nghịch ngợm,
nhưng bây giờ đang dần đến tuổi trưởng thành, làm việc cũng có hcừng mực
hơn.""