"
""Tô Châu?"" Phạm Nhàn cười ha hả, thản nhiên đáp lại bà nội: ""Ngài đề cập
tới cô nương nào đây? Nếu nói về cô nương, con đã xây một tòa Bão Nguyệt
lâu ở Tô Châu, chỗ đó nhiều cô nương lắm.""
Lão phu nhân không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ: ""Đây cũng là một vấn đề khác.
Không ngoan ngoãn làm quan đi, lại đi nhúng tay động vào những việc làm ăn
phong nguyệt này, không sợ mất mặt sao?""
Phạm Nhàn không hề cảm thấy mất mặt, cười híp mắt đáp: ""Đó là việc kinh
doanh của lão nhị, con chỉ giám sát một chút thôi."" Nói xong, y liếc mắt nhìn
Tam hoàng tử đang ngồi bên lão phu nhân. gương mặt nhỏ nhắn của Tam hoàng
tử lập tức lộ ra vẻ bối rối, ban đầu ầu Bão Nguyệt lâu cũng có liên quan tới
thằng nhóc này.
Lão phu nhân thở dài: ""Đừng có ngắt lời nữa, ngươi biết ta đang hỏi đến ai.""
Phạm Nhàn im lặng một hồi, đương nhiên y hiểu bà nội đang muốn hỏi về Hải
Đường. Chuyện giữa mình và Hải Đường đã đồn khắp thiên hạ, tổ mẫu của
mình vốn không phải là người không quan tâm đến những chuyện bên ngoài,
đương nhiên cũng nghe tới chuyện này. Chỉ có điều... chuyện này vốn hơi có
vấn đề, hơn nữa còn là trước mặt Uyển nhi, y thực sự không biết nên nói sao.
Cuối cùng Phạm Nhàn ngẩng đầu, mỉm cười ôn hòa: ""Bà nội, đừng nghe mấy
lời đồn đại bên ngoài, Hải Đường cô nương chỉ là giúp con giải quyết một vài
việc ở Giang Nam thôi.""
Đương nhiên lão phu nhân không tin, nghi ngờ hỏi: ""Một người Bắc Tề, sao cứ
luôn bên ở bên cạnh ngươi? Cô ả đâu phải người nữ nhân bình thường.""
Phạm Nhàn nghẹn lời, lén lút nhìn Uyển nhi một cái, phát hiện thê tử vẻ mặt
bình tĩnh nhưng bàn tay nhỏ lại nắm chặt góc áo, không nhịn được cười khổ một
tiếng, quay sang phía bà nội nói: ""Ngài đừng hiểu lầm.""
""Là hiểu lầm à?"" Lão phu nhân như cười như không nhìn y, lúc này trong
sảnh cũng hơi đông người, lão nhân gia cũng không tiện nói rõ, chỉ là chậm rãi
đáp: ""Có một số việc, có thể làm công khai thì cứ làm công khai... ta ghét nhất
chuyện che giấu. Nếu đã là quang minh chính đại, thì cứ mang về xem thử, nếu
ngươi không có ý định đó, thế thì phải chú ý đúng chừng mực. Dù sao đi nữa,
tuy cô ấy không phải người Khánh Quốc ta nhưng cũng là một vị cô nương, làm
sao có thể để ngươi làm xằng làm bậy bôi bẩn danh tiếng như vậy được.""
Phạm Nhàn lại cười khổ.
""Có nghe thấy không đó?"" Lão phu nhân nhìn y nói.
Phạm Nhàn thở dài gật đầu, nghĩ thầm... đây không chỉ đơn giản là chuyện một
người có được hay không, quả nhiên hành động vô sỉ của mình đã bị bà nội nhìn
ra. Còn Hải Đường... Lang Đào đã đến Tô Châu, với tính cách của Hải Đường,
chỉ e cô ấy sẽ không chống đối lại sư môn của mình. Một khi cô ấy trở lại Bắc
Tề, sau này muốn gặp lại cũng khó, mấy chuyện sau này càng không cần nói kỹ
hơn.
""Bà nội nghe con nói này."" Y ra vẻ đau khổ nói: ""Đã hai năm rồi con không
về, sao vừa gặp mặt đã lại giáo huấn con rồi, có đợi một chút rồi nói không?""
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, nói: ""Còn biết hai năm không về à?"" Bà lão
trừng mắt với Phạm Nhàn, nếp nhăn trên mặt dần dần giãn ra, cười và mắng:
""Đến Đạm Châu rồi mà không về nhà ngay, ngươi chạy tới chỗ quái nào vậy?
Lớn tướng rồi, sao vẫn hcẳng hiểu chuyện gì cả.""
Phạm Nhàn hiểu ra, hóa ra bà nội đang ghen tị. Y cười hì hì nói: ""Dọc đường
con rời thuyền đi dạo một chút.""
Không để bà nội kịp nói gì, y đã nháy mắt trước. Hai bà cháu này này đã sống
với nhau suốt mười sáu năm, làm sao lại không biết suy nghĩ trong lòng đối
phương, lão phu nhân khẽ ho khan hai tiếng, nói: ""Trời đã không còn sớm,
chuẩn bị mở tiệc đi, ta còn có vài lời muốn nói với An Chi.""
Dứt lời, bà lão run run rẩy rẩy đứng dậy, dựa theo nghi lễ chuẩn bị hành lễ Tam
hoàng tử. Lão thái thái vốn là nhũ mẫu hoàng tộc, cũng coi như là người làm
hạng cao nhất, đặc biệt chú trọng phân chia tôn ti trên dưới. Bây giờ Lâm Uyển
Nhi là thê tử của Phạm Nhàn, bà là tổ mẫu đương nhiên không cần để ý, nhưng
là Tam hoàng tử ở trong nhà, bà vẫn luôn giữ lễ nghi rất cẩn thận.
Chỉ có điều địa vị của bà quá đặc biệt, Tam hoàng tử luôn tự xưng là học sinh
của Phạm Nhàn, không dám nhận lễ từ vị lão tổ tông này. Cậu bé né đến mặt
mày đỏ chót, kiên quyết không nghe theo, lách mình tránh khỏi, chạy ra ngoài
cửa như thể mông đang bốc lửa.
Phạm Nhàn tiến tới nhẹ nhàng nắm tay Uyển Nhi, thầm vài lời vào tai cô. Uyển
Nhi gật đầu lia lịa, theo lời căn dặn dẫn Tư Tư ra cửa.
Bây giờ trong sảnh chỉ còn lại hai bà cháu lão phu nhân và Phạm Nhàn. Phạm
Nhàn kéo cái ghế nhỏ tới bên bà nội, giống như những năm trước, ngồi ngay
ngắn lắng nghe giáo huấn.