Phạm Nhàn nhìn về phía Hổ Vệ và Hồng Thường Thanh đang mang vẻ mặt kỳ
quái đứng bên lề đường, trừng mắt một cái, trong lòng thầm nghĩ, ông đây từ
nhỏ đã lớn lên giữa son son phấn phấn, vẫn luôn sinh sống thư thái như vậy,
đám đàn ông đàn đang các ngươi nhìn cái gì?
Vừa bước vào sân sau, ai ngờ lại lập tức nghe thấy một câu nói.
"Còn ra thể thống gì nữa?"
Đám nha hoàn đang giúp đỡ Phạm Nhàn cười hì hì, lập tức buông lỏng tay.
Phạm Nhàn đang say mê trong cảm giác khoan khoái đã lâu không được hưởng
thụ, nghe vậy giật mình, gương mặt lập tức nở nụ cười chân thành nhất, nhìn về
phía trên cầu thang.
Chỉ thấy một bà lão mười phần quý phái đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh
lùng. Còn Uyển Nhi đang nở nụ cười dịu dàng đỡ tay trái bà lão, Tam hoàng tử
điện hạ lại cẩn thận từng chút một nắm tay phải bà lão, Tư Tư cầm một chiếc ô
lớn, trốn sau lưng bà lão, nhìn Phạm Nhàn như cười như không, lại như muốn
nói cho y biết... hôm nay chàng toi rồi.
Một bà lão mà có địa vị như vậy, chỉ có thể là nhũ mẫu của Hoàng đế Khánh
Quốc, vị lão tổ tông ở Đạm Châu đã dìu dắt một Hoàng đế, một Vương gia, một
Thượng thư, còn dạy dỗ một vị Khâm sai đại nhân của Đạm Châu! Tổ mẫu của
dòng họ Phạm.
Thấy gương mặt hiền lành và đầy yên bình của bà lão, Phạm Nhàn cực kỳ phấn
khích, hét lên một tiếng quái dị rồi chạy thẳng đến.
Ai mà ngờ, bà lão lại lạnh lùng hét lên: "Đứng lại!"
Phạm Nhàn cực kỳ kinh ngạc, đứng ngây ra tại chỗ nhìn bà nội, không biết
mình đã làm gì sai.
Lão phu nhân chậm rãi quan sát đứa cháu đi một lèo hai năm không về, ánh mắt
từ từ di chuyển từ gương mặt Phạm Nhàn xuống dưới, xác nhận tiểu tử này đầy
đủ tay, mặt cũng không bị thương gì, cuối cùng nhân mới gật đầu thỏa mãn.
Nhưng tới khi nhìn xuống chân Phạm Nhàn, ánh mắt lão phu nhân lại hóa thành
lạnh lùng.
"Đi rửa chân đi, lớn tướng rồi mà chẳng chịu chú ý gì cả." Lão phu nhân
nghiêm khiển trách.
Phạm Nhàn cúi đầu, nhìn đôi chân đầy bùn đất của mình, bấy giờ mới nhớ ra
lúc leo núi đã vứt mất đôi giày. Y không khỏi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đau khổ
nói: "Bà nội..."
"Đi rửa trước đã."
Vừa dứt lời, đám nha hoàn kia đã cười ha ha, mang ghế đến cho Phạm Nhàn, đi
đun nước rót nước, hầu hạ Phạm Nhàn rửa chân, một đại nha hoàn khác vào
phòng lấy đôi giày mà Phạm Nhàn đã đi vài năm trước, cô nghiêng đầu cười hì
hì nói: "Thiếu gia, không biết chân người có dài thêm không."
Phạm Nhàn vẻ mặt đau khổ để mọi người tự do làm việc, nhìn Uyển Nhi có vẻ
không nhịn cười nổi bên cạnh bà nội, không kiềm được trừng mắt với cô một
cái. Nhưng đáp lại là Uyển Nhi lại thè lưỡi, nở nụ cười đầy đáng yêu. Trong
lòng Uyển Nhi cũng hiếu kỳ, tướng công của mình vốn không sợ trời sợ đất, sao
lần này về Đạm Châu gặp vị lão phu nhân này lại sợ sệt đến vậy?
Rửa xong chân, đi xong giày, Phạm Nhàn gương mặt tinh nghịch dựa vào bậc
thang.
Lão phu nhân nhìn sắc mặt đứa cháu là biết ngay nó không có ý đồ gì tốt. Bà lão
chợt nhớ đến ngày tiểu tử này rời khỏi Đạm Châu, nhớ lại mấy cử chỉ điên rồ
mà y đã làm, không khỏi hoảng hốt trầm giọng khiển trách: "... thằng khỉ này lại
định làm gì đấy?"
Thằng khỉ? Lâm Uyển Nhi và Tam hoàng tử ở bên không cạnh thể nhịn được
cười.
Sân sau cấm chỉ nam giới bình thường tiếp cận, vì thế các quản gia, người hầu
và đám người Hổ Vệ, Hồng Thường Thanh đều ở ngoài xem chuyện vui. Người
ngoài nghe câu này chỉ nhớ lại nhiều năm trước Phạm Nhàn trèo tới trèo lui trên
hòn giả sơn và nóc nhà của phủ bá tước, còn Hồng Thường Thanh đã thấy Đề ti
đại nhân nhảy nhót tưng bừng trên con thuyền lớn có cánh buồm trắng, không
nhịn được gật đầu, nghĩ thầm lão phu nhân này miêu tả thật chính xác.
Phạm Nhàn cợt nhả tới gần bậc thang, nhận ra vẻ ngoài mạnh trong yếu của tổ
Mẫu, từ từ áp sát.
Lão phu nhân hoảng sợ, chỉ vào Phạm Nhàn nói: "Đứng yên ở đó, đứng yên ở
đó, đừng có mà tới nữa."
Tiếng nói vừa dứt, Phạm Nhàn đã nhảy thẳng tới, thân pháp của cao thủ cửu
phẩm thật không phải hạng xoàng. Chỉ thấy y ôm chặt lão phu nhân, hse nhiệt
tình hôn một cái lên gương mặt bà lão. Một tiếng chụt vang lên, còn tạo ra cả
tiếng.
Tiếng cười vui vẻ lan tỏa khắp cả trong sẫn lẫn ngoài sân.
"Bà nội, con nhớ bà chết đi được." Phạm Nhàn thành khẩn nói, nghĩ tới chuyện
vừa rồi đã phát hiện nếp nhăn trên gương mặt bà nội sâu hơn so với hai năm
trước, thân hình cũng gầy đi đôi chút, trong lòng thoáng chút buồn bã.
Y đỡ bà nội vào phòng, giúp bà ngồi xuống ghế, sau đó mới quỳ xuống đất,
chính thức làm lễ bái kiến, kính cẩn dập đầu ba cái.
"Có nghe nói ở Tô Châu ngươi còn có một vị cô nương?"
Hai bà cháu trò chuyện thân mật một lúc, lão phu nhân đột ngột thay đổi chủ đề,
khiến cho Phạm Nhàn trở tay không kịp.
Phạm Nhàn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy Uyển Nhi vẻ mặt vô tội và nghi
hoặc. Chắc cô cũng không hiểu vì sao lão phu nhân lại đột nhiên đề cập đến
chuyện đó. Còn Tư Tư, càng ra vẻ vô tội, tỏ ý tuyệt đối không phải mình nói gì
với lão phu nhân.