Khánh Dư Niên

Chương 829

Tất cả các quan viên Đạm Châu mong muốn được gặp mặt nhưng không được,
đã sớm được mời đi một cách lịch sự. Người qua kẻ lại cửa phủ lúc này đều là
quản gia và hạ nhân trong phủ.
Phạm Nhàn cười híp mắt đứng ở cửa phủ, nhìn những gương mặt quen thuộc
này, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Có vài gương mặt xa lạ, chắc chắn là
những người mới được nhận vào phủ trong mấy năm qua.
"Cậu thiếu niên này , đừng đứng ở cửa phủ." Một quản gia cau mày nói với
chàng trai trẻ mặc áo trắng này, nhưng giọng điệu không hề hung dữ. Dưới sự
quản lý của lão tổ tông, gia phong của phủ bá tước luôn rất nghiêm, ít khi có
chuyện bắt nạt người lành ép uổng người tốt.
Phạm Nhàn cười khổ há miệng, nhưng còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy trong
phủ có một bóng người vừa la hét vừa chạy thẳng ra.
"A a a a ..."
Người đang la hét là một tiểu nha hoàn, chỉ thấy cô bé gương mặt đỏ mặt, hai
mắt sáng bừng lên nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn bên ngoài cửa, lạch bạch
chạy ra, suýt nữa vấp vào bậc cửa cao chót vót, khiến Phạm Nhàn giật mình vội
vàng đỡ lấy.
Tiểu nha hoàn kia như bị điện giật giật mình trốn khỏi tay Phạm Nhàn, hai tay
xoắn xuýt, nhìn Phạm Nhàn nhưng lại kích động tới mức không nói nên lời.
Quản sự bên ngoài cửa tò mò quan sát, có vài hạ nhân lâu năm trong phủ cuối
cùng cũng nhìn rõ dáng vẻ Phạm Nhàn dưới ánh hoàng hôn mờ ảo, đồng thời
thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Tiểu nha hoàn kia rốt cuộc cũng tỉnh lại, sắc mặt đỏ chót, quay về phía trong sân
hô to: "Thiếu gia về rồi!"
"Cái gì?"
"Thiếu gia về rồi! Mau đi báo cho lão phu nhân!"
"Thiếu gia!"
Theo tin tức lan truyền, bầu không khí vui mừng lập tức bùng nổ trong phủ bá
tước, một loạt tiếng bước chân dồn dập kéo về phía này, không biết có bao
nhiêu người muốn đến đón tiếp Phạm Nhàn về nhà.
Còn lúc này Phạm Nhàn đã được tiểu nha hoàn kia dẫn vào, được các quản sự
trong cửa phủ mỉm cười chào đón, đi vào trong phủ. Phạm Nhàn nhìn đám nam
nhân lo sợ tới mức mặt mày tái mét ở đằng sau, cười mắng: "Ta còn không biết
đường à? Các ngươi về đi."
Những người kia ai oán thốt một lên tiếng, có phần không cam lòng lui xuống.
Phạm Nhàn nhìn tiểu nha hoàn bên cạnh mình, cảm giác thật quen mắt, nhưng
không thể nhớ nổi tên cô nàng. Y không nhịn được cười híp mắt hỏi: “Cô tên
gì? Tiểu Thanh và Tiểu Nhã có khỏe không?”
Tiểu nha hoàn lập tức đau lòng, nghĩ thầm thiếu gia mới ra ngoài chưa đầy hai
năm sao đã quên tên của mình? Nghe các tỷ tỷ nói, từ nhỏ thiếu gia đã là vị chủ
nhân hoàn hảo yêu thương nha hoàn, là người dịu dàng lễ độ nhất. Cô không
nhịn được u oán liếc nhìn Phạm Nhàn một cái, nói: “Thiếu gia, Tiểu Thanh tỷ tỷ
đã lập gia đình, còn Tiểu Nhã tỷ tỷ vẫn ở trong phủ... Nô tỳ, nô tỳ là Tiểu
Hồng."
"Tiểu Hồng?" Phạm Nhàn vốn đang khó xử trước ánh mắt u oán của tiểu nha
hoàn, giờ nghe được tên của đối phương lại kinh ngạc tới mức suýt vấp ngã. Y
quan sát kỹ lưỡng gương mặt thanh tú của cô bé này, mãi vẫn chẳng thể tin
được nổi, cuối cùng không nhịn được thở dài nói: "Mới có hai năm thôi, sao cô
lớn lên nhiều vậy
Đúng là nữ giới, trưởng thành cũng là đổi thay. Lúc Phạm Nhàn rời Đạm Châu,
Tiểu Hồng mới mười hai tuổi, còn là một tiểu nha đầu bưng trà rót nước; tới bây
giờ đã trổ mã thành một vị cô nương, đường nét cũng rõ dần, ngũ quan cũng
thay đổi đôi chút. Chẳng trách lúc đầu Phạm Nhàn không nhận ra cô nàng.
Cặp chủ tớ này còn này chưa kịp trò chuyện thân mật, phía tây đột nhiên vang
lên tiếng líu ríu như cả đàn chim nhỏ đang lao tới.
Phạm Nhàn mắt sắc, từ xa đã thấy đám người Hổ Vệ và Hồng Thường Thanh bị
bỏ lại phía sau, từ đó có thể mấy cô gái chạy phía trước nôn nóng cỡ nào.
Một làn gió thơm nhẹ nhàng ập tới, đám nha hoàn trong phủ bá tước dừng lại
cách Phạm Nhàn không xa, ai nấy mặt mày rạng rỡ nhìn về phía Phạm Nhàn,
sau đó rất chân thành quỳ lạy: “Xin thỉnh an thiếu gia!”
Gương mặt đám nha hoàn đều lộ vẻ vui mừng và phấn khích, cùng với một chút
u buồn vì chia lìa hai năm.
Lúc này, các quản gia và người hầu trong phủ bá tước cũng từ đằng sau chạy
tới, quỳ xuống hành lễ với Phạm Nhàn.
Mới đó thôi, bên trong sân đã có hơn hai chục người quỳ lạy. Nha hoàn Tiểu
Hồng đứng bên cạnh Phạm Nhàn không biết nên làm gì, cuối cùng định thần lại,
cũng quỳ xuống.
Không ngờ Phạm Nhàn lại kéo tay cô, mỉm cười mắng đám nha hoàn từng
chung sống với mình thuở nhỏ: “Đứng dậy hết đi! Hồi còn ở nhà đã không cho
làm kiểu này rồi, sao mới đi có hai năm... mà các ngươi dám làm trái ý muốn
của ta?”
Đám nha hoàn hồ hởi mỉm cười, đứng dậy tụ tập xung quanh Phạm Nhàn, có
người ân cần chăm sóc, có người dâng trà rót nước cho y, có người cầm quạt
che mát, cũng có người lợi dụng cơ hội chỉnh lý xiêm y cho y để thỏa mãn niềm
khát khao suốt hai năm qua không được tiếp xúc với mỹ nam tuấn tú nhất thế
gian. Mỗi người đều có mục đích riêng của mình, mà còn không ít người.
Cứ như vậy, Phạm Nhàn bị bao quanh, bước vào vườn sau.

Bình Luận (0)
Comment