Khánh Dư Niên

Chương 863

Nguy hiểm quá, Phạm Nhàn nhìn mũi nỏ được chế tạo toàn bộ từ kim loại, nhìn
những mảnh gỗ và sắt văng ra từ đầu mũi nỏ, biết rằng xe ngựa không chống
chọi được lâu hơn.
Xe ngựa không thể quá nặng, vì vậy khi thiết kế giữa hai tầng ván gỗ chỉ có một
lớp thép mỏng. Rốt cuộc thì có thế nào đi nữa đám quái nhân ở Tam Xử này
cũng không thể ngờ nổi lại có kẻ địch sử dụng loại nỏ lớn công thành khi mai
phục ám sát!
o O o
Phạm Nhàn biết không thể tiếp tục ngồi chờ chết, y nhanh chóng hít thở hai hơi
không khí ngọt ngào, nhân cơ hội khi xe ngựa lật ngược, toàn bộ thân thể của y
đã luồn qua lỗ hổng dưới sàn xe lúc trước, chui ra bên ngoài.
Rất rõ ràng, kẻ ám sát trong sơn cốc không ngờ được Phạm Nhàn lại tìm ra một
lối thoát nằm ngoài suy nghĩ của mình, cho nên đã phản ứng chậm mất một
khắc.
Cho nên thời không này mũi chân của Phạm Nhàn vừa tiếp xúc với mặt đất,
hoàn toàn không dám dừng lại, thân thể xoay mạnh một cái, vẽ thành vài đường
nét quái dị trong sơn cốc trống trải, chạy theo hình chữ Z lao thẳng vào vào khu
rừng trong sơn cốc.
Viu viu viu viu, hơn mũi nỏ thon dài nhưng sắc bén hơn hẳn, hết sức tàn nhẫn
đâm thẳng vào vị trí của Phạm Nhàn lúc trước, bắn vào chiếc xe ngựa đang lật,
bắn vào bùn tuyết dưới đáy sơn cốc!
Nguy hiểm vẫn chưa chấm dứt, Phạm Nhàn rít lên một tiếng, toàn thân y đột
nhiên bật lên không trung, một tay đập vào một tảng đá trên mặt đất, vừa kịp
tránh được cơn mưa nỏ thứ hai đang phóng tới.
Tảng đá vỡ nát, tung tích biến mất, tên nỏ đều bắn hụt!
o O o
Phạm Nhàn lướt vào rừng núi, lật tay kéo chiếc áo lông cừu màu trắng đang
mặc trên người, thắt nó ở chân trái của mình, rồi lấy ra một viên dược hoàn nuốt
vào. Sau đó, y cởi bỏ bộ quan phục màu đen của mình, mặc ngược lại.
Một tay rút ra một dao găm màu đen từ trong ống giày, một tay khác nắm chặt
chuôi kiếm bên hông, y tựa như một bóng ma, biến mất vào trong rừng cây.
Trước khi biến mất, hắn lại huýt sáo một lần nữa, nhưng không quay đầu lại
nhìn về hướng sơn cốc nơi những thuộc hạ thân tín của mình đang tràn ngập
nguy cơ.
Đã có một số quan viên Giám Sát viện bỏ mạng, mà những người này đều chết
trong lúc lật xe.
Khi xe ngựa của Phạm Nhàn bị nỏ lớn lật đổ, đám thuộc hạ lo cho an nguy của
y, không buồn để ý tới mệnh lệnh mà trước đó Phạm Nhàn đã truyền đạt qua
tiếng hú. Họ dứt khoát mở cửa xe, dùng thanh nỏ mà mình mang theo, bắn vào
trong sơn cốc, cố gắng tranh thủ một chút thời gian, chạy tới bên xe của Phạm
Nhàn.
Nhưng mà, những quan viên của Giám Sát viện chỉ sử dụng nỏ tay, hiển nhiên
tầm bắn không thể so được với những người trong rừng núi. Mặc dù các kiếm
thủ của Lục Xử được huấn luyện như những sát thần trong đêm tối, nhưng khi
phải đối mặt với cơn mưa nỏ bất ngờ, như vậy bọn họ vẫn không có cơ hội để
đáp trả.
Chỉ trong nháy mắt, những mũi nỏ đã biến một quan viên của Giám Sát viện
vừa mở cửa xe thành một con nhím, quan viên kia còn chưa kịp nhắm mắt lại.
Người thân pháp nhanh nhất, cũng mới tới gần xe của Phạm Nhàn sáu bước đã
bị ba mũi nỏ ghim trên mặt đất.
Phạm Nhàn thấy cảnh tượng này, sắc mặt y càng trở nên bình tĩnh, trong vẻ bình
tĩnh đó mang theo một chút lạnh lùng tới cứng nhắc. Chỉ có bình tĩnh mới có thể
phản kích một cách hiệu quả nhất.
Phản kích.
Từ khi rời khỏi xe, hắn đã đảo người ba lần liên tục, nhưng vẫn bị một mũi nỏ
bắn trúng bắp chân trái. Mặc dù chỉ lướt sát qua da nhưng vẫn đau như lửa đốt.
Lông cừu mềm mại, buộc vào vết thương trên đùi,vô cùng phù hợp.
Chính là lúc để phản kích.
o O o
Sườn núi hai bên có rừng tuyết, âm thanh đầu tiên làm chấn động lỗ tai Phạm
Nhàn, là tiếng cảnh báo từ Ảnh Tử. Y biết rằng Ảnh Tử ở rừng núi kia bên, vì
thế y chọn hướng ngược lại.
Y tin tưởng vào thực lực của Ảnh Tử, cho dù kia rừng núi kia có bao nhiêu
người, Ảnh Tử cũng có thể khiến những đám người bắn nỏ này tử vong hoặc là
rơi vào ám ảnh tử vong.
Nhưng bên rừng núi này, Phạm Nhàn phải tự mình giải quyết.
Mưa nỏ dày đặc nhất định phải ngừng lại, nếu không thì mọi người trong sơn
cốc đều phải chết.
Nhưng chỉ cần mưa nỏ dừng lại, cho các mật thám Giám Sát viện trong xe ngựa
của có cơ hội trốn vào rừng núi, Phạm Nhàn tin rằng các huynh đệ ở Lục Xử
nhất định sẽ dùng thanh kiếm đen trong tay gặt hái sinh mạng của những kẻ ám
sát.
Gặt hái tất cả, không chừa lại bất cứ ai.
o O o
Từ trong rừng tuyết vang lên vài tiếng hô gấp gáp, rõ ràng kẻ địch đã phát hiện
Phạm Nhàn trốn vào rừng tuyết, đang phân phối nhân thủ, cố gắng tiến hành đợt
tập kích cuối cùng.

Bình Luận (0)
Comment