Không ai dám coi thường một vị Đề ti của Giám Sát viện, một vị cao thủ cửu
phẩm, cho nên những tiếng khẩu lệnh vang lên này có vẻ hơi hoảng loạn. Lúc
này tên nỏ bắn vào trong sơn cốc rõ ràng đã ít đi, bởi vì đám người tập kích xe
ngựa đều hiểu mục tiêu của họ là Phạm Nhàn, nếu như Phạm Nhàn không chết,
tất cả bọn họ đều phải chết.
Chỉ có điều tuy tên nỏ ít đi nhiều, nhưng vẫn duy trì đủ mật độ và sức uy hiếp,
ép những kiếm thủ của Giám Sát viện phải lưu lại trong xe ngựa.
o O o
Tìm kiếm và ám sát đang tiếp diễn, trong đỉnh núi tuyết lân cận, một tiếng đạp
tuyết vang lên, một gã cao to cầm nỏ cảnh giác nhìn xung quanh.
Đột nhiên, mặt tuyết nứt ra, một lưỡi dao màu đen kịt đâm sâu vào bụng dưới
của hắn.
Người cầm dao kia xoay một chút rồi rút ra, để cho chất độc phát huy càng mau
chóng.
Gã cao to kia đau đớn tuyệt vọng cúi đầu, nhìn người trẻ tuổi toàn thân mặc áo
trắng phía trước, muốn kêu cứu, nhưng bị một vệt đen lóe lên cắt đứt cổ họng
hắn.
Máu tươi phun ra, hắn bưng cổ họng, quỳ rạp xuống trên mặt tuyết, tay phải vô
lực gạt một cái, mũi nỏ trong tay bắn về phía mặt tuyết gần đầu gối, lực phản
chấn mãnh liệt đẩy thân thể sắp chết của gã nảy lên một cái, ngã sấp xuống mặt
tuyết, phát ra một tiếng động trầm trầm.
Sau khi cắt đứt cổ họng gã, Phạm Nhàn hờ hững lao về phía trước, ẩn mình sau
một thân cây, lạnh lùng chứng kiến hành động cuối cùng của người này, trong
lòng lạnh buốt. Cho dù sắp chết cũng không quên báo tin đối thủ cho đồng đội,
Quân đội của Khánh Quốc, quả thực là lực lượng cường hãn nhất trên thế gian.
Cả chặng đường vượt qua cánh rừng tuyết, lên núi tuyết, Phạm Nhàn đã giết
chết hơn mười người, cơ thể cũng cảm thấy hơi mệt mỏi. Y biết rõ, lần này hơn
hai trăm lính nỏ tập kích mình, hơn nữa còn có không ít cao thủ. Mỗi lần ra tay
y đều cảm thấy hơi vất vả, mà có vẻ bên phía Ảnh Tử cũng chưa xong việc.
Đúng là đối phương đã trả một cái quá giá lớn.
Bây giờ y đã vượt qua hai đường mai phục, tiến tới gần đỉnh núi, vì y biết,
những chiếc nỏ thủ thành uy lực cường hãn kia được kẻ địch sắp xếp ở nơi này.
Đã gần tới mục tiêu, y cũng không để tâm đến chuyện kẻ địch ra tín hiệu cảnh
báo trước khi chết. Chuyện ẩn nấp di chuyển lén lút và ám sát thực ra còn mệt
mỏi hơn đối đầu trực tiếp, do đó, y quyết định thay đổi sang phương thức khác.
Tiếng giẫm tuyết vang lên dồn dập trong rừng cây, một đội lính nỏ căng thẳng
tuần tra xung quanh. Một nửa lính nỏ được cử đi truy sát Phạm Nhàn, trong khi
một nửa còn lại đang kiềm chế xe ngựa trong sơn cốc. Không tưởng ngờ được,
Phạm Nhàn lại có thể lặng lẽ xuyên thủng hai tuyến phòng ngự, leo đến đỉnh
núi.
Bởi vì không nhiều người trên thế giới này biết rằng, từ nhỏ đã học cách Phạm
Nhàn ám sát và phòng chống ám sát, bản năng di chuyển bí mật này đã thâm
nhập vào máu của y.
Tuyết lại bay lên, trên mặt đất như đột nhiên xuất hiện một vệt tuyết, một bóng
tuyết lóe lên phía sau gốc cây, lợi dụng cơ hội khi hoa tuyết rơi ngợp trời, hóa
thành một đường thẳng xông qua!
Tốc độ cực nhanh!
Đám lính nỏ chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó cảm thấy yết hầu lạnh buốt, cây nỏ
trong tay hoảng loạn bắn lung tung ra ngoài.
Xoạt xoạt xoạt xoạt
Tung hoành khắp nơi, ẩn nấp giữa những mũi nỏ mang đầy nguy hiểm. Phạm
Nhàn lao vụt qua, con dao màu đen thon dài bên tay trái y xuyên qua cổ họng
đám lính nỏ, tay phải một lật lại, rút thanh trường kiếm đặt sau lưng, trực tiếp
chém xuống.
Tay trái nhẹ nhàng tinh tế, tay phải tung hoành bá đạo.
Bên trái là một đường kẻ màu đen, bên phải là một quầng sáng sặc sỡ.
Tên nỏ bay tán loạn, bắn lung tung lên không trung rồi đâm thẳng vào những
thân cây đọng đầy tuyết trong rừng. Dưới đường nét đen tối phác họa, ánh sáng
rực rỡ nhuộm màu, tiếng la thảm thiết của đội ngũ lính nỏ liên tiếp vang lên,
dồn dập ngã gục xuống đất, máu tươi trào ra như suối.
Một tiếng coong vang lên, cuối cùng thanh kiếm trong tay Phạm Nhàn cũng gặp
phải lực cản mạnh mẽ.
Phạm Nhàn nhẹ nhàng nhảy lên không trung, lao vút trở về, dừng lại cách người
đối diện ba bước, lạnh lùng nhìn đối phương.
Đối phương hai tay cầm đao, dù có vẻ sợ hãi, nhưng vẫn mạnh mẽ nhìn thẳng
vào mắt Phạm Nhàn, miệng la lớn một tiếng, báo cho đồng đội xung quanh.
Phạm Nhàn vẫn đứng yên, lạnh lùng nhìn hắn, sau đó thốt ra một chữ: "Hừ!"
Ngay khi tiếng nói dừng lại, con dao đen của y đã bay ra, bản thân y cũng nhanh
như chớp bám sát theo lưỡi dao... bắn thẳng ra, hệt như cái bóng kéo theo phía
sau con dao găm màu đen!
Chỉ trong thoáng chốc, Phạm Nhàn đã đến trước mặt hắn, con dao màu đen
cũng đến trước mặt hắn.