Phạm Nhàn nói với Mộc Thiết: "Ngươi dẫn người theo ta."
Mộc Thiết nghi hoặc, thầm nghĩ đại nhân đã bị thương nặng, chắc trong cung sẽ
không triệu kiến y ngay, vội vàng như vậy là định đi đâu? Nhưng hắn cũng biết
trong thời khắc thế này tuyệt đối không thể hỏi. Mộc Thiết cúi đầu nhận lệnh,
đồng thời ra dấu cho quan viên liên lạc bên đường.
Phạm Nhàn nhìn Tần Hằng một cái, hỏi: "Sau khi vào kinh đô, còn ai dám giết
ta không?"
Tần Hằng suy nghĩ một chút rồi nói: "Không."
Phạm Nhàn hỏi: "Vậy vì sao ngươi cứ bám theo ta?"
Tần Hằng lại suy nghĩ một chút, có vẻ khó xử nói: "Ta lo ngươi sẽ muốn giết
người."
Phạm Nhàn im lặng một lát, rồi nói: "Hôm nay ta sẽ không giết ai, vì ta vẫn
chưa xác định được ai đáng chết."
o O o
Các quan viên Giám Sát Viện theo Phạm Nhàn về kinh đô đã được đưa đi chữa
thương, phía sau y đổi thành mật thám Nhất Xử thuộc lực lượng của mình.
Đoàn người cứ như vậy, trầm tĩnh và nghiêm nghị, tiếp tục tiến sâu vào kinh đô,
không bao lâu sau họ đã tới đường lớn Thiên Hà.
Phía sau đội ngũ vẫn kéo theo chiếc xe ngựa vỡ nát kia, với tấm ván cửa và
người máu me đầm đìa không nỡ nhìn trên đó.
Suốt quãng đường, bọn họ đã thu hút sự chú ý của bách tính ở kinh đô, đám
người vây xem hai bên đường lớn càng ngày càng đông đảo hơn, không kiềm
chế thốt lên những hô kinh ngạc. Lúc này tin tức đã lan truyền khắp phố
phường, Tiểu Phạm đại nhân phụng chỉ về kinh báo cáo công việc, không ngờ
bị tập kích mãnh liệt bên ngoài kinh đô. Giám Sát viện tổn thất nặng nề, còn
Tiểu Phạm đại nhân suýt nữa mất mạng.
Sau đêm tanh máu từ mười bốn năm trước, kinh đô này vẫn luôn đã luôn đắm
chìm trong bình yên. Đã rất nhiều năm rồi không xem ra sự việc khiến người ta
kinh hãi đến vậy.
Phạm Nhàn ngồi thẳng trên yên, tiếp tục thúc ngựa đi về phía trước. Phía sau y
ngày càng có nhiều người thuộc Nhất Xử Giám Sát viện tụ tập vào đội ngũ,
khiến cho đoàn người càng lúc càng dài, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ tĩnh lặng và
nghiêm trang.
Chứng kiến cảnh tượng này, lòng mọi người ở kinh đô đều thầm đau xót, không
biết có phải kinh đô sắp chìm trong biển máu hay không? Không ai dám coi
thường lòng quyết tâm và sự tàn nhẫn của Phạm Nhàn.
Trong Giám Sát viện ở kinh đô, đa số quan viên thuộc về Nhất Xử, còn Phạm
Nhàn là tổ tông của Nhất Xử. Tổ tông bị tập kích, đây là đại sự lớn cỡ nào,
không cần hiệu lệnh gì cả, tất cả mật thám Nhất Xử trong kinh đô đã bắt đầu
hành động, gia nhập đội ngũ theo sau Phạm Nhàn, âm thầm thăm dò, thông báo
cho người nằm vùng trong các phủ.
Phạm Nhàn đột nhiên giật lấy dây cương, dừng ngựa lại, quay đầu nhìn thoáng
qua các thuộc hạ mang vẻ mặt quyết tâm của mình. Y khẽ nhíu mày, chậm rãi
mở miệng nói: "Ở đây có gần hai trăm người, Nhất Xử chúng ta chỉ có tổng
cộng ba trăm mười người, các ngươi không làm việc nữa sao?"
Mộc Thiết nghĩ thầm trận thế ngày hôm nay có khác nào đi giết người báo thù,
ít người đi thì làm sao có mà hành động được? Ngang nhiên giết ở kinh đô, cho
dù có lý do nhưng chỉ e cuối cùng vẫn sẽ bị trấn áp, hôm nay Nhất Xử đã đặt cả
gia sản lẫn tính mạng của mình lên người Phạm Nhàn. Hắn cắn răng trả lời:
"Tất cả tuân theo sắp xếp của đại nhân."
Phạm Nhàn nhắm mắt suy nghĩ một hồi. "Không cần thêm người nữa, không
phải ta đi giết người."
Tần Hằng vẫn luôn theo sát Phạm Nhàn, nghe câu nói này trong lòng run rẩy.
Sau đó đoàn người tiếp tục bước đi giữa ánh mắt kinh hãi của bách tính kinh đô,
dọc theo đường lớn Thiên Hà lúc thường cực kỳ yên tĩnh, hai bên con đường
nước chảy róc rách, chậm rãi đi về phía hoàng cung xa xa.
o O o
Ngôn Băng Vân đứng trước cửa sổ, nhìn xuống con đường dưới tầng lầu thông
qua lớp kính, nhìn đội ngũ đằng đằng sát khí mà lại cực kỳ trầm lặng trên
đường. Đám đông vây xem đã bị nha dịch quan phủ kinh đô xua đi, con đường
lớn Thiên Hà càng trở nên cô đơn.
Hắn nhìn người cưỡi ngựa đi đầu, thở dài một tiếng.
Một tên thuộc hạ gõ cửa bước vào, quỳ dưới đất bẩm báo: "Đã phái người thông
báo cho Trần Viên, mức cảnh giới đã được nâng lên một cấp, Lục Xử đã phát
động toàn diện, đã kiểm soát các con phố xung quanh Khu Mật viện."
"Bảo cho Nhị Xử bỏ qua những công việc không quan trọng đang làm, dồn hết
sức lực điều tra vụ phục kích ở sơn cốc." Ngôn Băng Vân không quay đầu lại,
chỉ nhìn Phạm Nhàn trên đường.
Thuộc hạ kia nhận lệnh, ngẩng đầu lên hỏi: "Đề ti đại nhân đang đi tới nơi đó,
có cần tiếp ứng không?"
Ngôn Băng Vân suy nghĩ một lúc sau đó nói: "Chuẩn bị sẵn sàng, nếu như đại
nhân thật sự động thủ..." Sắc mặt hắn hơi đổi, lại cười khổ nói: "Đừng lo, đại
nhân sẽ không động thủ, hắn còn biết nhẫn nhịn hơn chúng ta."
Thuộc hạ kia ngẩng đầu ngạc nhiên, nhìn Ngôn Băng Vân, thầm suy nghĩ, Đề Ti
đại nhân bị tấn công, vì sao Tiểu Ngôn công tử vẫn trấn định tự nhiên như vậy?
Sao không vội vàng ra khỏi viện nghênh đón Đề Ti đại nhân hay là... ngăn cản
Đề Ti đại nhân?