Khánh Dư Niên

Chương 874

Giữa hoàng cung và Giám Sát viện xám xịt còn có một tòa nhà, trên có rồng
xanh nằm vắt vẻo, dưới có sư tử đá canh chừng, cổng lớn mở rộng, thềm dưới
dưới lát đá, trông uy vũ tới khó tả.
Phạm Nhàn lẳng lặng cưỡi ngựa đi về phía tòa nhà kia.
Tấm ván cửa vẫn bị kéo theo phía sau y, lúc tới đường lớn Thiên Hà đại lộ nó
đập vào đá và lắc lư một chốc, cuối cùng không chịu nổi, đã đứt lìa. Đôi chân
của người đầy máu kia vẫn bị buộc trên đuôi ngựa, nảy lên mặt đất, lại bị kéo
đi, chỉ có đôi tay bị cắt đứt rơi xuống trên mặt đất.
Quan viên Giám Sát viện đã nhặt lên đôi tay bị chặt đứt lên.
Người đầy máu kia bị va đập nên tỉnh lại, phát ra tiếng kêu rên đau đớn, nhưng
nửa cái hàm của hắn đã nát, bản thân cũng nằm trong trạng thái nửa hôn mê,
hoàn toàn không thể nói được gì.
Người này bị ngựa của Phạm Nhàn kéo lê trên mặt đất, máu tươi lại tràn ra, kéo
thành một vệt dài trên mặt tuyết.
Một vệt máu.
Điểm cuối của vệt máu chính là tòa nhà kia.
Phạm Nhàn khẽ híp mắt nhìn nha môn trên thềm đá kia, nhìn con sư tử đá đầy
uy vũ đứng hai bên thềm, trong lòng không khỏi thở dài. Trong suốt năm vừa
qua ở kinh đô, bản thân phải chịu áp lực từ Hoàng đế và tự mình ngẫm lại, đã cố
tình giữ khoảng cách với nơi này. Tính ra, đến giờ thực chất đây là lần đầu tiên
mình đến nơi này.
Nơi này chính là trung tâm của lực lượng quân sự Khánh Quốc, năm xưa là bộ
Binh, sau đó trong thời kỳ đổi mới chính trị lại được được đổi thành bộ Quân,
nhưng hiện tại đã trở về với tên gọi cổ xưa là Khu Mật viện.
Khu Mật viện thi hành mệnh lệnh của bệ hạ, kiểm soát việc điều động toàn bộ
lực lượng quân sự của Khánh Quốc, phụ trách tất cả những việc liên quan đến
chinh chiến bên ngoài. Trong suốt mấy chục năm chiến tranh, không biết đã
xuất hiện bao nhiêu danh tướng đại soái, không biết đã giành được cho Khánh
Quốc bao nhiêu đất đai và tài sản.
Quân đội Khánh Quốc chính là đội quân mạnh nhất thiên hạ, và Khu Mật viện
Khánh Quốc chính là trí óc của đội quân tối cường này.
o O o
Từ khi Phạm Nhàn vào thành, đám người trong Khu Mật viện đã biết tin tức
khiến kinh đô rung chuyển này. Khi đoàn người Phạm Nhàn đi về phía Khu Mật
viện, tất cả các tướng lĩnh đều có cảm giác kinh ngạc và bất an. Đã có không ít
quan viên quân đội chạy ra khỏi Khu Mật viện, đứng trên bậc thang, chăm chú
quan sát đám người Phạm Nhàn đang tới.
Phạm Nhàn cứ lẳng lặng ngồi trên lưng ngựa, không bước xuống, chỉ nhìn chằm
chằm vào cánh cửa lớn khép chặt thềm đá kia.
Cánh cửa lớn từ từ mở ra, năm, sáu vị đại thần của Khu Mật viện nhanh chóng
đi xuống. Còn ở phía sau bọn họ, những binh sĩ Khu Mật viện cũng nắm chặt
đao thương, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám người áo đen của Giám
Sát viện ngoài cửa lớn.
Tình cảnh có vẻ khá căng thẳng.
Nhưng Phạm Nhàn không cảm thấy căng thẳng, y nhận ra những người ra cửa
nghênh đón mình chính là hai vị Phó sứ cùng với ba vị Phó thừa chỉ của Khu
Mật viện. Bây giờ, vị lão gia tử của Tần gia thường xuyên cáo ốm ở nhà, người
quản lý Khu Mật viện chính là những vị đại quan này.
Y vung lên roi ngựa, ngăn vị Hữu phó sứ Khu Mật viện mở miệng, không cho
đối phương cơ hội biểu đạt bất cứ tâm tình gì như quan tâm, phẫn nộ, căng
thẳng, thương tiếc...
Phạm Nhàn chậm rãi mở miệng.
"Ta biết, trong số các ngươi có rất nhiều người không muốn ta trở lại kinh đô, ít
nhất là không muốn ta còn sống trở lại kinh đô." Phạm Nhàn lạnh lùng nói:
"Nhưng... ta đã trở lại."
Vị Hữu phó sứ của Khu Mật viện muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ánh mắt hắn
chuyển sang người máu me đầm đìa mà Phạm Nhàn kéo theo phía sau, quan sát
cảnh tượng thảm khốc đến mức không nỡ nhìn này. Vị đại quan leo từ trong
máu lửa đi lên cũng chỉ là hơi nhíu mày.
Phạm Nhàn nhẹ nhàng cúi đầu nói: "Bản quan đã bị tập kích ở ngoại ô kinh đô,
nói vậy là các vị đại nhân đã biết chuyện này."
Hữu phó sứ Khu Mật viện mới chuẩn bị mở lời: "Chuyện này thật đáng sợ..."
Phạm Nhàn đã cắt ngang: "Cho dù kẻ muốn giết bản quan là ai, bản quan cũng
không quan tâm. bản quan chỉ biết... đó là người của các ngươi."
Người của các ngươi.
Đây đã định rõ nhạc điệu của cuộc đối thoại!
Hữu phó sứ Khu Mật viện kinh hãi, cau mày phản bác: "Phạm Đề ti bị tấn công,
đồng liêu chúng ta đều cảm thấy như bị tổn thương, nhưng sự việc vẫn chưa rõ
ràng, xin đừng vội..."
Phạm Nhàn không để ý tới hắn, chỉ là nhẹ nhàng vuốt viết roi ngựa bóng loáng
của mình, cúi đầu nói: "Sao phải giải thích chứ?"
"Các ngươi có nhận ra người mà ta đang kéo không?" Phạm Nhàn nhìn qua
người máu me đầm đìa phía sau con ngựa, nở nụ cười nói: "Đương nhiên, chắc
chắn là các ngươi sẽ không nhận ra, cho dù chắc chắn hắn là một tùy tùng của
một vị tướng quân đại nhân nào đó trong quân đội, các ngươi vẫn sẽ không
nhận ra."

Bình Luận (0)
Comment