Hắn nâng chén mời Phạm Nhàn, nghiêm túc nói: "Thủ đoạn của Đề ti đại nhân
thật cao minh... thật bá đạo."
Phạm Nhàn cũng nâng chén đáp lại, an ủi: "Điện hạ cố nén bi thương, chết
không đi, sống không được, thay cũ đổi mới, vốn luôn như vậy."
.o O o .
Khúc Phó sứ của Khu Mật viện nhìn hai vị "Hoàng tử" với gương mặt khá
giống nhau đang ngồi phía trên, sâu trong lòng dâng lên một cảm xúc hoang
đường. Nhìn theo tình hình hiện tại rõ ràng Nhị điện hạ không phải đối thủ của
Phạm Nhàn, nhưng nếu xét theo danh phận, dù sao thì Phạm Nhàn cũng là thần
tử, y lấy đâu ra lá gan lớn bằng trời như vậy?
Khúc Hướng Đông bỗng thấy mình đã già, đã trở nên hèn nhát, nhưng không
thể nhịn nổi mở miệng hỏi Phạm Nhàn: "Tiểu Phạm đại nhân, tối nay, Giám Sát
viện đã triển khai hành động khắp nơi, truy nã hơn mười quan viên triều đình,
chắc ngươi cũng phải biết chứ?"
Phạm Nhàn cẩn thận đặt chén rượu trở lại trên bàn, ngẩng đầu lên và nói: "Bản
quan chính là Đề ti Giám Sát viện kiêm chủ quản Nhất Xử, phụng theo Thánh
lệnh giám sát quan lại trong kinh đô. Bản quan không gật đầu, ai dám đi bắt lũ
sâu mọt kia?"
Trong thế giới này, nào có quan lại không tham lam, chỉ xem tham ít hay tham
nhiều mà thôi. Toàn triều đều sâu mọt, chỉ xem sâu nào béo sâu nào gầy. Nếu
không như vậy, vì sao triều đình Khánh Quốc lại sinh ra một tổ chức dị thường
như Giám Sát viện?
Nhưng đến lúc Phạm Nhàn thật sự chấn chỉnh tác phong ở Nhất Xử mới phát
hiện, Giám Sát viện cũng do con người tạo ra. Nơi nào có người, nơi đó sẽ có
quan trường. Giám Sát viện muốn duy trì vẻ lạnh lùng như vậy cả đời, cơ bản là
không thể.
Hơn nữa, Giám Sát viện không phải là thần tiên, từ tam phẩm trở lên, là không
thể quản lý được; nếu Hoàng đế không ban chỉ thị cũng không thể quản lý quân
đội. Cho dù Trần Bình Bình và Phạm Nhàn gộp lại, Giám Sát viện cũng không
thể thay đổi tình hình được bao nhiêu. Cuối cùng, Giám Sát viện không phải là
nơi điều tra tham nhũng, chỉ tuân theo ý chí của Hoàng đế, thỉnh thoảng thanh
trừ một chút quan lại, dẹp yên một chút oán giận của nhân dân, tạo ra một chút
khoảng trống, duy trì một chút quyền lực.
Nếu thực sự điều tra, mỹ nhân trong trang viên của Trần Bình Bình, Phạm Nhàn
mò mỡ trong Nội Khố, phải nôn mất bao lâu... đó là chưa kể đến vị Cửu Ngũ
Chí Tôn đang ngồi trong hoàng cung kia.
Đừng nói Hoàng đế không tham, hiện tại chính là người tham lam nhất thiên hạ,
tham khắp thiên hạ , Giám Sát viện làm được gì nào?
o O o
Nhưng chính bởi vì lòng tham vô độ của mọi người, khi Giám Sát viện hành
động theo cơn điên của Phạm Nhàn, mọi chuyện trở nên tự nhiên như nước
chảy về dòng. Trong đêm tối này, toàn bộ thành viên của Giám Sát viện đã phát
động, tấn công những ngôi nhà nằm sâu trong con hẻm, bắt không biết bao
nhiêu quan viên hạ tầng có mối liên hệ mật thiết với Nhị hoàng tử và Tín
Dương.
Các quan viên từ Tam phẩm trở lên thì đương nhiên không thể chạm tới, nhưng
những quan viên hạ tầng này mới thực sự là trụ cột mà triều đình cần phải dựa
vào. Đêm nay, mọi người trong Bão Nguyệt lâu đã biết về hành động vừa rồi
của Giám Sát viện, lại được nghe Phạm Nhàn chính miệng xác nhận, gương mặt
ai nấy kinh hãi không gì sánh được.
Phó sứ Khu Mật viện Khúc Hướng Đông im lặng nhìn chằm chằm vào Phạm
Nhàn mà không nói gì thêm. Tuy tin tức đêm nay chưa rõ ràng, nhưng có thể
thấy mục tiêu hàng đầu của Giám Sát viện vẫn là Tín Dương và Nhị hoàng tử,
không mấy liên quan đến quân đội.
Tuy không hiểu tại sao Phạm Nhàn đột nhiên sử dụng những thủ đoạn tầm
thường như vậy, nhưng khả năng hành động của Giám Sát viện cùng với sự tàn
nhẫn của Phạm Nhàn đã khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Trong lầu đang ông mỹ nhân, ngoài lầu lại giết người bắt người. Cho dù có
tuyết, nhưng liệu có thể che giấu toàn bộ mùi máu tanh hay không?
Không phải tất cả mọi người đều chìm vào lặng lẽ trước thông tin bất ngờ này,
sau khi năm quan viên đưa tin cẩn thận lui ra phía sau bức bình phong, Đại
hoàng tử sầm mặt xuống, nhìn Phạm Nhàn hỏi: "Tại sao?"
Xung đột giữa Giám Sát viện và phe Tín Dương đã có từ lâu, bắt đầu từ cuộc
tranh chấp về Nội Khố sáu năm trước, gốc rễ của mâu thuẫn được che giấu khi
Nhị hoàng tử mượn dịp tiệc tùng để âm mưu ám sát Phạm Nhàn trên đường
Ngưu Lan, còn có câu chuyện mùa thu khơi mào bởi Bão Nguyệt lâu mà mọi
người đang ngồi.
Trong mùa thu ấy, Phạm Nhàn đã chiếm lấy Bão Nguyệt lâu, giết Tạ tất An, ám
toán Kinh Đô phủ, hủy hoại thanh danh của Nhị hoàng tử và thế tử Tĩnh Vương
Lý Hoằng, biến Thôi gia ở phương bắc thành kẻ phản loạn.
Cả một năm sau ngày thu đó, Phạm Nhàn xuống Giang Nam, trấn áp Minh gia,
thu phục Nội Khố, giết Thường Côn tại Giao Châu.
Chương 946: Trên Hồng Môn Yến nói chuyện xuân
thu 11
Trong mắt mọi người, hành động trả thù của Phạm Nhàn với Nhị hoàng tử và
phe Tín Dương đã đủ nghiêm trọng, thu hồi đủ lợi ích, không có lý nào đêm nay
lại ra tay ngang ngược như vậy.
Phạm Nhàn im lặng một hồi, sau đó bình tĩnh nói: "Vì sao? Vì bản quan được
phụng chỉ để thanh tra quan lại."
Không khí trong bữa tiệc trở nên trầm lặng, Thái tử ngồi trên cao không nhìn
Phạm Nhàn, ngược lại mang vẻ mặt khó hiểu quan sát vào sắc mặt của hoàng
tử. Đại hoàng tử lắc đầu thở dài: "Kinh đô bình an chưa được hai ngày, sao các
ngươi không thể yên tĩnh một chút?"
Phạm Nhàn biết Đại hoàng tử nói thật lòng. Vị Đại thống lĩnh cấm quân đương
nhiệm từ nhỏ đã thân thiết với Nhị hoàng tử, nhưng vì Ninh tài nhân và Uyển
Nhi, giờ đây lại đứng về phía của mình. Người ở trong cuộc, đương nhiên
không tránh khỏi khó xử. Nghe những lời này, y không kìm được thở dài: "Bình
an? Ta đã một năm không về kinh, hóa ra kinh đô đã bình an suốt một năm.
Không lẽ ta thật sự là sao chổi... chẳng trách lúc ở sơn cốc ngoại ô kinh đô,,
không ai chịu để cho ta bình an một chút."
Bữa tiệc lại một lần nữa trở nên tĩnh lặng, các vị đại nhân loáng thoáng hiểu
được, Phạm Nhàn đang dựng một khung cảnh đáp lại sự việc trong sơn cốc. Chỉ
có điều... khung cảnh này có vẻ quá khổng lồ, quá hoang đường.
"Rất nhiều sự việc trên đời này đều rất hoang đường." Phạm Nhàn như hiểu
được suy nghĩ trong lòng những vị đại nhân này. Y tự chế giễu: "Cũng giống
như việc hạ quan bị ám sát trong sơn cốc, triều đình đã cố gắng điều tra, nhưng
vì thiếu bằng chứng vẫn vẫn không thể tìm ra bất cứ điều gì."
Y từ tốn nói: "Ai lại quan tâm tới những thuộc hạ của ta cơ? Vừa rồi ta đã kể,
khi mũi tên đầu tiên bắn tới, ta muốn kéo người đánh xe của mình vào trong xe
nhưng hắn lại cố chấp đứng lên để chặn tên cho ta... Ta thường xuyên tự hỏi,
nếu vẫn không tìm ra chứng cứ nào, tức là thêm một ngày ta sẽ không thể làm gì
hắn hay sao?"
Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Thái tử chậm rãi nói: "Đương nhiên triều đình sẽ điều tra." Đây là lần thứ ba
trong đêm nay hắn nói câu này.
Phạm Nhàn gật đầu một cái, cười nói: "Chính việc này, khiến ta đột nhiên nhớ
đến một câu chuyện mà ta đã nghe từ rất lâu rồi."
o O o
"Ngày xửa ngày xưa trong rừng rậm có một con thỏ trắng, nó vui vẻ ra khỏi nhà
từ sớm sáng, sau đó gặp phải sói xám. Sói xám tóm luôn lấy thỏ trắng, bốp bốp
vả vào miệng nó hai cái, sau đó nói: Ai bảo ngươi không đội mũ!"
Mọi người nhìn nhau, không hiểu vì sao Phạm Nhàn đột nhiên kể câu chuyện
cho trẻ con này. Chỉ thấy Phạm Nhàn tiếp tục: "Ngày hôm sau, thỏ trắng đội mũ
ra khỏi nhà, đi được một lúc thì lại gặp sói xám, sói xám lại bắt được thỏ trắng,
lại tát bôm bốp vào mặt nó hai cái: Ai bảo ngươi đội mũ!'"
"Thỏ trắng cảm thấy rất bực bội, nó chạy tới nơi con hổ đó để tố cáo sói xám.
Con hổ nghe thỏ trắng tâm sự, thương xót nói, yên tâm đi, chắc chắn ta sẽ giúp
ngươi đòi lại công bằng... Tiếp đó, con hổ đến gặp sói xám rồi nói nó: "Sói xám
kia, sáng nay thỏ trắng đã đến phàn nàn về ngươi, nói rằng không có chuyện gì
mà ngươi cứ đến ức hiếp nó. Ngươi xem ngươi có thể đổi lý do khác đánh nó
hay không, chẳng hạn như: Thỏ kia, đi tìm một miếng thịt cho ta...'"
"Nếu nó tìm được thịt mỡ, ngươi cứ nói ngươi muốn thịt nạc, còn nếu nó tìm
được thịt nạc, ngươi liền nói rằng ngươi muốn thịt mỡ, cứ như vậy chẳng phải
ngươi có cớ đánh nó rồi sao? Hoặc ngươi bảo nó tìm cho ngươi một con thỏ cái,
nếu nó tìm được thỏ cái mập, ngươi cứ nói rằng ngươi thích gầy, còn nếu nó tìm
được thỏ cái gầy, ngươi liền nói rằng ngươi thích mập!"
Phạm Nhàn kể chuyện rất chăm chú, tuy ngôn từ được sử dụng hết sức ấu trĩ và
phi lý nhưng mọi người trong buổi tiệc đều tỏ vẻ suy tư. Ngay cả cả thái tử và
Tiết Thanh cũng như đang ngẫm nghĩ, loáng thoáng nhận ra, hình như con hổ
trong câu chuyện đang ám chỉ người nào... nhưng không ai dám nói thẳng ra.
Phạm Nhàn nhấp một ngụm rượu, nói một cách nghiêm túc: "Con sói nghe
xong rất phấn khích, liên tục khen ngợi con hổ thông minh. Nhưng cuộc đối
thoại của chúng lại bị thỏ trắng ở bên ngoài nhà xới cỏ nghe lén được..."
"Trùng hợp quá nhỉ? Nhưng câu chuyện không trùng hợp thì không thể thành
sách được. Tiếp tục nói thì..." Phạm Nhàn cười nhạo: "Ngày thứ ba, thỏ trắng lại
đi ra ngoài, giữa đường lại gặp sói xám, sói xám nói: 'Thỏ, đi tìm một miếng thịt
cho ta!'"
"Thỏ trắng nói: Ngươi muốn thịt nạc hay thịt mỡ.'"
"Sói xám nhíu mày, cười thầm nghĩ may mà còn có chiêu thứ hai: Được rồi,
không cần thịt nữa, đi tìm một con thỏ cái cho ta."
"Thỏ trắng nói: Ngươi thích con thỏ cái mập, hay thích gầy?'"