Trong mắt mọi người, hành động trả thù của Phạm Nhàn với Nhị hoàng tử và
phe Tín Dương đã đủ nghiêm trọng, thu hồi đủ lợi ích, không có lý nào đêm nay
lại ra tay ngang ngược như vậy.
Phạm Nhàn im lặng một hồi, sau đó bình tĩnh nói: "Vì sao? Vì bản quan được
phụng chỉ để thanh tra quan lại."
Không khí trong bữa tiệc trở nên trầm lặng, Thái tử ngồi trên cao không nhìn
Phạm Nhàn, ngược lại mang vẻ mặt khó hiểu quan sát vào sắc mặt của hoàng
tử. Đại hoàng tử lắc đầu thở dài: "Kinh đô bình an chưa được hai ngày, sao các
ngươi không thể yên tĩnh một chút?"
Phạm Nhàn biết Đại hoàng tử nói thật lòng. Vị Đại thống lĩnh cấm quân đương
nhiệm từ nhỏ đã thân thiết với Nhị hoàng tử, nhưng vì Ninh tài nhân và Uyển
Nhi, giờ đây lại đứng về phía của mình. Người ở trong cuộc, đương nhiên
không tránh khỏi khó xử. Nghe những lời này, y không kìm được thở dài: "Bình
an? Ta đã một năm không về kinh, hóa ra kinh đô đã bình an suốt một năm.
Không lẽ ta thật sự là sao chổi... chẳng trách lúc ở sơn cốc ngoại ô kinh đô,,
không ai chịu để cho ta bình an một chút."
Bữa tiệc lại một lần nữa trở nên tĩnh lặng, các vị đại nhân loáng thoáng hiểu
được, Phạm Nhàn đang dựng một khung cảnh đáp lại sự việc trong sơn cốc. Chỉ
có điều... khung cảnh này có vẻ quá khổng lồ, quá hoang đường.
"Rất nhiều sự việc trên đời này đều rất hoang đường." Phạm Nhàn như hiểu
được suy nghĩ trong lòng những vị đại nhân này. Y tự chế giễu: "Cũng giống
như việc hạ quan bị ám sát trong sơn cốc, triều đình đã cố gắng điều tra, nhưng
vì thiếu bằng chứng vẫn vẫn không thể tìm ra bất cứ điều gì."
Y từ tốn nói: "Ai lại quan tâm tới những thuộc hạ của ta cơ? Vừa rồi ta đã kể,
khi mũi tên đầu tiên bắn tới, ta muốn kéo người đánh xe của mình vào trong xe
nhưng hắn lại cố chấp đứng lên để chặn tên cho ta... Ta thường xuyên tự hỏi,
nếu vẫn không tìm ra chứng cứ nào, tức là thêm một ngày ta sẽ không thể làm gì
hắn hay sao?"
Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Thái tử chậm rãi nói: "Đương nhiên triều đình sẽ điều tra." Đây là lần thứ ba
trong đêm nay hắn nói câu này.
Phạm Nhàn gật đầu một cái, cười nói: "Chính việc này, khiến ta đột nhiên nhớ
đến một câu chuyện mà ta đã nghe từ rất lâu rồi."
o O o
"Ngày xửa ngày xưa trong rừng rậm có một con thỏ trắng, nó vui vẻ ra khỏi nhà
từ sớm sáng, sau đó gặp phải sói xám. Sói xám tóm luôn lấy thỏ trắng, bốp bốp
vả vào miệng nó hai cái, sau đó nói: Ai bảo ngươi không đội mũ!"
Mọi người nhìn nhau, không hiểu vì sao Phạm Nhàn đột nhiên kể câu chuyện
cho trẻ con này. Chỉ thấy Phạm Nhàn tiếp tục: "Ngày hôm sau, thỏ trắng đội mũ
ra khỏi nhà, đi được một lúc thì lại gặp sói xám, sói xám lại bắt được thỏ trắng,
lại tát bôm bốp vào mặt nó hai cái: Ai bảo ngươi đội mũ!'"
"Thỏ trắng cảm thấy rất bực bội, nó chạy tới nơi con hổ đó để tố cáo sói xám.
Con hổ nghe thỏ trắng tâm sự, thương xót nói, yên tâm đi, chắc chắn ta sẽ giúp
ngươi đòi lại công bằng... Tiếp đó, con hổ đến gặp sói xám rồi nói nó: "Sói xám
kia, sáng nay thỏ trắng đã đến phàn nàn về ngươi, nói rằng không có chuyện gì
mà ngươi cứ đến ức hiếp nó. Ngươi xem ngươi có thể đổi lý do khác đánh nó
hay không, chẳng hạn như: Thỏ kia, đi tìm một miếng thịt cho ta...'"
"Nếu nó tìm được thịt mỡ, ngươi cứ nói ngươi muốn thịt nạc, còn nếu nó tìm
được thịt nạc, ngươi liền nói rằng ngươi muốn thịt mỡ, cứ như vậy chẳng phải
ngươi có cớ đánh nó rồi sao? Hoặc ngươi bảo nó tìm cho ngươi một con thỏ cái,
nếu nó tìm được thỏ cái mập, ngươi cứ nói rằng ngươi thích gầy, còn nếu nó tìm
được thỏ cái gầy, ngươi liền nói rằng ngươi thích mập!"
Phạm Nhàn kể chuyện rất chăm chú, tuy ngôn từ được sử dụng hết sức ấu trĩ và
phi lý nhưng mọi người trong buổi tiệc đều tỏ vẻ suy tư. Ngay cả cả thái tử và
Tiết Thanh cũng như đang ngẫm nghĩ, loáng thoáng nhận ra, hình như con hổ
trong câu chuyện đang ám chỉ người nào... nhưng không ai dám nói thẳng ra.
Phạm Nhàn nhấp một ngụm rượu, nói một cách nghiêm túc: "Con sói nghe
xong rất phấn khích, liên tục khen ngợi con hổ thông minh. Nhưng cuộc đối
thoại của chúng lại bị thỏ trắng ở bên ngoài nhà xới cỏ nghe lén được..."
"Trùng hợp quá nhỉ? Nhưng câu chuyện không trùng hợp thì không thể thành
sách được. Tiếp tục nói thì..." Phạm Nhàn cười nhạo: "Ngày thứ ba, thỏ trắng lại
đi ra ngoài, giữa đường lại gặp sói xám, sói xám nói: 'Thỏ, đi tìm một miếng thịt
cho ta!'"
"Thỏ trắng nói: Ngươi muốn thịt nạc hay thịt mỡ.'"
"Sói xám nhíu mày, cười thầm nghĩ may mà còn có chiêu thứ hai: Được rồi,
không cần thịt nữa, đi tìm một con thỏ cái cho ta."
"Thỏ trắng nói: Ngươi thích con thỏ cái mập, hay thích gầy?'"