Phạm Nhàn sửng sốt, lúc này mới nhớ ra, sau vụ án Bão Nguyệt lâu mùa thu
năm ngoái, Tư Triệt bị bộ Hình phát lệnh truy nã, tước vị Long Kỵ Úy từ nhỏ
cũng bị loại trừ.
Nhưng nghe hai chữ vương gia, trong lòng Phạm Nhàn vẫn cảm thấy hơi kỳ
quái, y và phụ thân nhìn nhau một cái, đều hiểu rõ phán đoán trong lòng nhau.
Với thân phận của Phạm Nhàn, tới nhất đẳng công là hết, có thế nào cũng
không thể trở thành vương gia, trừ phi... tương lai có chuyện gì đó.
Bữa tiệc lập tức trở nên trầm mặc, Phạm Tư Triệt cũng biết lời nói của mình có
vấn đề, không dám lên tiếng linh tinh gì nữa. Uyển Nhi thấy cảnh này, nở nụ
cười hồn nhiên, nói với tiểu thúc tử: "Về rồi thì đừng vội đi... ở lại ăn cơm xong
thì cùng phụ thân mẫu thân chơi mấy ván."
Phạm Tư Nhược vừa nghe thấy sẽ đánh mạt chược, lại còn do tẩu tẩu đề nghị,
tinh thần lập tức phấn chấn. Hơn một năm nay trên bàn chơi của Bắc Tề không
gặp đối thủ, tối nay lại được quyết chiến với tẩu tẩu đệ nhị thiên hạ, đó mới gọi
là hưng phấn.
Mấy ngày sau, mọi việc đều bình yên, không có quá nhiều chuyện có thể kể.
Phe của Nhị hoàng tử bị đánh đến mức lòng người bàng hoàng, Trưởng công
chúa ngồi trong cung không biết đang suy nghĩ cái gì. Thỉnh thoảng Phạm Nhàn
lại nhớ đến biểu hiện kỳ lạ của Thái tử trong Bão Nguyệt lâu, cảm thấy khá nghi
hoặc. Vị Thái tử gia này, người kế thừa danh chính ngôn thuận của ngai vàng
Khánh Quốc này, phương pháp ứng phó đương nhiên là tốt nhất... Nhưng mắt
thấy thế cục tiến triển như vậy, lòng tin của hắn là tới từ đâu?
Phạm Nhàn không nghĩ ra điều này, Phạm Kiến cũng không nghĩ ra. Thái tử
dám thờ ơ lạnh nhạt như vậy, trừ phi bên cạnh hắn có một lực lượng trợ giúp rất
lớn, nhưng trước kia Trưởng công chúa ủng hộ hắn, bây giờ đã sớm bị Phạm
Nhàn vạch trần quan hệ với Nhị hoàng tử, dựa vào đâu mà Thái tử lại tin tưởng
lời nói của Trưởng công chúa?
Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, vì sang năm sau vẫn phải quay về Giang
Nam, mà sau Tết còn phải đến thăm các nơi như Trần Viên, Tĩnh Vương phủ,
quý phủ của Đại hoàng tử. Cho nên, tranh thủ vài ngày trước Tết, Phạm Nhàn
không tới Giám Sát viện, cũng không vào cung, chỉ là ngoan ngoãn ở trong
Phạm phủ, hiếu thuận với phụ thân cả một năm không gặp, quản giáo đệ đệ ở
phương bắc đã lâu.
Không khí đoàn viên của người một nhà thật sự thoải mái, chỉ có điều thiếu
vắng lão tổ tông ở Đan Châu và Nhược Nhược. Có lúc Phạm Nhàn từng lén nói
với phụ thân, tổ mẫu chưa từng gặp Tư Triệt, có phải nên tìm một thời điểm để
để Tư Triệt trở về Đan Châu.
Phạm Kiến suy nghĩ một hồi, thấy cũng có lý, cho nên bảo Phạm Nhàn sắp xếp.
Giữa lúc tình hình đang phát triển theo cách bình thản ôn hòa, ngày hai mươi
tám tháng Chạp, Phạm phủ có khách không mời mà đến.
Vị khách này chính là sứ giả Bắc Tề trú tại Nam Khánh, thân phận hơi mẫn
cảm, nhưng đã báo cáo ở Hồng Lư Tự rồi mới đến cửa chính Phạm phủ.
Toàn bộ Phạm phủ đều cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng chỉ có thể mở cửa chính
đón tiếp. Vị sứ giả này cực kỳ cung kính trước Phạm Nhàn, lại thay mặt triều
đình Bắc Tề chuyển lời an ủi, nói đến vụ việc ám sát trong sơn cốc, bách tính
Bắc Tề cũng cảm động lây, hết sức bất bình thay cho Tiểu Phạm đại nhân.
Sau khi để lại một đống quà cáp, vị sứ giả này rời khỏi phủ, chỉ còn hai cha con
Phạm Kiến và Phạm Nhàn đứng ngây ngốc nhìn nhau.
o O o
Đêm hôm đó, Hồng Lư Tự của Nam Khánh đã gửi người tới, trong cung cũng
có một vị công công đến, giải thích cho Phạm Nhàn một chút vì sao sứ giả Bắc
Tề lại đến thăm.
Hóa ra... Tin tức Phạm Nhàn bị ám sát đã lan đến Bắc Tề, chẳng hiểu vì sao vị
Tiểu Hoàng đế Bắc Tề kia tự mình viết một bức thư riêng tư, sai người chuyển
cho Hoàng đế Khánh Quốc, bày tỏ sự quan tâm của mình đối với việc Phạm
Nhàn bị ám sát, hơn nữa còn khéo léo chỉ trích triều đình Khánh Quốc không
chú ý đến an toàn của Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn nghe câu này, hít một hơi lạnh ngay trước mặt vị công công trong
cung và Thiếu Khanh của Hồng Lư Tự kia, hít vào một hơi khí lạnh, mở miệng
mắng: "Sóng nước ao xuân gợn nổi, làm cái... chó gì vậy!"
(Nguyên gốc: Xuy trứu nhất trì xuân thuỷ. - Trích trong bài thơ “Yết Kim
môn”)
Thiếu khanh của Hồng Lư Tự và vị công công kia lúng túng liếc mắt nhìn nhau,
cẩn thận an ủi: "Người Bắc Tề có ý đồ gì, chúng ta đều hiểu mà, Tiểu Phạm đại
nhân không cần quá phẫn nộ, thủ đoạn đê tiện này có tác dụng gì chứ?"
Vị công công kia cũng cười gian nói: "Họ muốn tặng quà, ngài cứ nhận đi."
Sau khi tiễn hai vị này rời khỏi phủ, Phạm Nhàn vội vàng chạy vào thư phòng,
hỏi phụ thân đại nhân: "Rốt cuộc người Bắc Tề muốn làm gì? Chuyện này đâu
đến lượt họ tỏ ý quan tâm?"