Trước mặt Hoàng Thái hậu, Lý Vân Duệ là một nữ nhi ngoan ngoãn, thậm chí
có phần ngu dại. Trước mặt Hoàng đế, Lý Vân Duệ lại là một trợ thủ trưởng
thành sớm, thậm chí có phần biến thái. Trước mặt Lâm Tướng gia, Lý Vân Duệ
là một giai nhân nhút nhát, thậm chí có phần giả bộ. Trước mặt các hoàng tử, Lý
Vân Duệ là một người phụ nữ dịu dàng, thậm chí có phần quyến rũ. Trước mặt
thuộc hạ, Lý Vân Duệ là một vị chủ nhân xinh đẹp với nụ cười muôn vẻ, phất
tay một cái là có thể định đoạt số phận vạn người.
Chỉ có trong thời khắc này, tại Quảng Tín cung, trước mặt đứa con rể tốt Phạm
Nhàn này, Lý Vân Duệ mới không là ai cả, chỉ là chính mình, là bản thân thuần
túy nhất, không cần dùng bất cứ thần thái hay mỹ mạo nào để che dấu, hết sức
thản nhiên đối mặt với Phạm Nhàn bằng bản chất thật của mình.
Có lẽ cả hai đều hiểu rõ trong lòng, kẻ địch mới là người hiểu rõ bản thân nhất,
cho nên không cần phải che giấu vô dụng.
Cho nên Phạm Nhàn cũng không giả vờ ngại ngùng cười dịu dàng, mà nói rất
thẳng thắn: "Thời gian, là vị khách qua đường của vạn đời; trời đất, là quán trọ
của muôn loài. An Chi không dám khuyên bảo người bất cứ điều gì, chẳng qua
cảm thấy cuộc đời ngắn ngủi, lúc nào có biết bao niềm vui đáng để theo đuổi..."
Không chờ y nói xong, Trưởng công chúa đã ngắt lời, lạnh lùng nói: "Thi tiên là
cái thá gì? Có địch nổi một hai lưỡi đao không, mở to hai mắt ra, nhìn cho rõ ai
đang đứng trước mặt mình. Đừng lúc nào cũng tưởng rằng chỉ cần nói mấy câu
cổ hủ khó hiểu, đắc chí khoe vài lời có vẻ triết lý, là có thể giải quyết mọi vấn
đề."
Lời nói thì tầm thường, nhưng vẻ kiêu ngạo và khinh thường ẩn trong đó lại cực
kỳ gay gắt. Nơi đây không có người ngoài, Trưởng công chúa điện hạ đã bộc lộ
ra bản chất chân thật nhất của mình.
"Đừng có tưởng nữ nhân là sinh vật đặt cảm tính lên trên hết." Trưởng công
chúa lạnh lùng nói: "Trong những thứ mà chính ngươi viết cũng đã từng nói,
nam nhân đều như đống bùn đất, đã vậy thì đừng giả mạo làm khối ngọc thạch
trước mặt ta."
Phạm Nhàn không còn gì để nói, chỉ có thể cười khổ lắng.
Trưởng công chúa đi đến bên cửa điện, xóc rèm lên, đứng trên bậc thềm đá,
nhìn khắp màn đêm tĩnh lặng trong hoàng cung.
Đương nhiên Phạm Nhàn không thể tiếp tục ngồi trên ghế, đành phải đứng dậy,
đi ra ngoài theo. Y cũng muốn nghe xem vị nhạc mẫu này định nói gì tiếp.
"Nhìn cho rõ ai đang đứng trước mặt ngươi."
Trưởng công chúa vẫn không quay lại, thân thể đơn bạc trong gió rét nhưng
không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác khiếp đảm, như thể trong đó chứa
đựng vô vàn ý tưởng điên rồ.
"Bổn cung không phải loại nha đầu ngu xuẩn như Hải Đường." Trưởng công
chúa nói: "Còn tưởng rốt cuộc phương Bắc cũng xuất hiện một nữ nhân không
tệ, kết quả ai ngờ cuối cùng chỉ là một kẻ tầm thường."
.o O o .
Phạm Nhàn không nói năng gì, chỉ có thể cười khổ, nghĩ thầm ai dám so sánh
với ngài, trong một thế giới mà nam giới được tôn vinh hơn nữ giới, có lẽ chỉ có
Trưởng công chúa này mới dám làm những việc người khác không dám làm,
dám đấu tranh phân tài cao thấp với nam giới.
So bì với nam giới trên mọi khía cạnh.
Phạm Nhàn dần dần hiểu ra, Trưởng công chúa vốn chẳng coi những việc kia là
chuyện lớn lao gì, ừ... đúng vậy, đúng là như vậy rồi, trời cũng sắp khóc rồi.
Y hơi lúng túng gãi gãi đầu, đối mặt với một nữ nhân như vậy, y cảm thấy mình
như bị trói chân trói tay, không biết phải ứng phó như thế nào.
"Ngươi cũng nên biết vì sao mẫu hậu triệu ngươi vào cung, vì sao có bữa tiệc
tối nay." Trưởng công chúa bình tĩnh nói: "Ngươi với ta tự hiểu trong lòng là
được, không cần phải nói nhiều, chỉ cần che giấu một chút. Bản cung không
muốn để mẫu hậu quá đau lòng thất vọng."
Phạm Nhàn cúi mình chấm đất, nói một cách thành khẩn: "Cẩn tuân mệnh
lệnh."
"Cẩn?" Khóe môi của Trưởng công chúa chậm rãi nhếch lên, trong bóng đêm
loáng thoáng thấy được đường cong đỏ kia vẽ thành một nét đặc biệt cuốn hút.
"Không thể không công nhận, năng lực của ngươi vượt ngoài dự đoán ban đầu
của bản cung. Mà chuyện ngươi... là con của cô ta càng khiến ta ngạc nhiên.
Chẳng trách hai năm qua, ta không thể giết chết ngươi, cũng không thể lay động
được ngươi. Bệ hạ cưng chiều ngươi, mấy lão già thương yêu ngươi, chỉ có điều
rất đáng tiếc... cuối cùng ngươi cũng chỉ là một nam nhân hôi thối mà thôi."
Phạm Nhàn cười nói: "Đây là vấn đề về hoocmon và chất bài tiết."
"Cái gì cơ?" Trưởng công chúa ngớ người, lần đầu tiên đôi mắt mê người kia có
thêm vẻ nghi hoặc, nhưng Trưởng công chúa lập tức thoát khỏi lời nói phá bĩnh
của Phạm Nhàn, lạnh lùng nói: "Ngươi cũng giống mẫu thân của ngươi, thường
xuyên sử dụng những từ ngữ mới lạ như vậy."