Khánh Dư Niên

Chương 998

Trong lòng Phạm Nhàn khẽ rung động, bình tĩnh hỏi: "Ngài đã từng gặp mẫu
thân của ta?"
Trưởng công chúa im lặng một lúc rồi nói: "Vớ vẩn! Năm xưa cô ta vào kinh là
ở trong Thành Vương phủ, làm sao mà không gặp? Muốn tránh còn không tránh
được."
Nói đến đây, đôi mắt của Trưởng công chúa nhẹ nhàng nhắm lại, chậm rãi nói:
"Bản cung rất thích cô ta, thậm chí có thể nói là ghen tỵ với cô ta, nhưng cuối
cùng... ta lại rất khinh thường cô ta."
Phạm Nhàn nhíu mày, bình tĩnh cười nói: "Ta không cho là ngài có tư cách
này."
Nói ra câu này là cực kỳ to gan, song Trưởng công chúa không hề tức giận, nhẹ
nhàng đáp: "Trong mắt nhiều người đều cho là như vậy, ngay cả khi bản cung
đã hỗ trợ hoàng huynh từ nhỏ, đã làm biết bao nhiêu chuyện cho Khánh Quốc,
nhưng... chỉ cần so sánh với mẫu thân của ngươi, không ai cho rằng ta là người
hơn."
"Nhưng mà..." Trưởng công chúa lạnh lùng nói: "...ta vẫn khinh thường cô ta."
Không chờ Phạm Nhàn phản bác, Trưởng công chúa đột nhiên nở nụ cười điên
cuồng: "Bởi vì cuối cùng... cô ta đã chết."
Trong lòng Phạm Nhàn thầm chấn động, không biết có phải hôm nay mình sẽ
xác nhận được chân tướng cuối cùng trong lịch sử hay không. Có điều câu nói
tiếp theo của Trưởng công chúa khiến y thoáng thất vọng.
"Nhưng bản cung vẫn chưa chết." Trưởng công chúa lạnh lùng nói: "Ai có thể
đoán được tương lai, liệu ta có làm tốt hơn cô ta hay không?"
Trưởng công chúa quay người lại, đôi mắt nhẹ nhàng như làn sương dưới ánh
trăng nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, nhỏ giọng nói: "Cuối cùng cô ta cũng
không thể thống nhất thiên hạ, ngươi đoán xem liệu bản cung có làm được hay
không?"
Phạm Nhàn bị ánh mắt này nhìn thẳng vào, cố gắng giữ bình tĩnh, im lặng một
lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: "Đánh giá một người, thực ra không nhất thiết phải
dựa vào lãnh thổ và những ghi chép trên sử sách."
Y đột nhiên nhớ đến lá thư đã đọc trong đêm mưa, lời nói cũng xuất thần:
"Cũng giống như mẫu thân của ta, người không giúp triều đình Đại Khánh ta
thống nhất thiên hạ, nhưng ai mà biết liệu người không thể làm được, hay là
người khinh thường việc đó?"
Trưởng công chúa giật mình, cuối cùng đề phòng trong lòng cũng lơi lỏng trong
lòng, có phần không cam lòng nói: "Chuyện không thể làm được lại được cho là
khinh thường không làm? Như ngươi đã nói lúc trước, cuộc đời con người chỉ
có vài chục năm ngắn ngủi, muốn lưu lại dấu ấn lâu dài trong lòng hậu nhân,
không dựa vào sách sử thì dựa vào cái gì?"
"Mẫu thân của ta... không để lại một chữ ghi chép nào trên sử sách." Phạm
Nhàn chăm chú nhìn Trưởng công chúa, nói: "Ta nghĩ ngài cũng hiểu vì sao.
Nhưng không thể vì điều này mà phủ nhận sự tồn tại của người trên thế gian
này. Cho dù là sản phẩm của Nội Khố hay Giám Sát viện, đều đang kể cho cả
thế gian được biết... Sách sử sẽ có ngày bị mọi người lãng quên, giấy vàng sẽ bị
quét vào đống rác, nhưng những thay đổi thực sự đối với thế giới này sẽ được
lưu lại mãi mãi."
Trưởng công chúa nghe xong đoạn văn này, im lặng một hồi lâu, sau đó mới
nhẹ nhàng nói: "Nói cũng đúng, ta không hề tạo ra bất cứ thay đổi thật sự nào
trong thế gian này." Nói đến đây lại tạm dừng trong chốc lát rồi tự mỉa mai:
"Ngoại trừ không ngừng thay đổi biên giới của quốc gia này, khiến cho lãnh thổ
của Khánh Quốc không ngừng mở rộng ra ngoài."
o O o
"Nhưng cho đánh chiếm được giang sơn vạn dặm, sau khi chết đi cũng chỉ còn
lại một nấm mồ."
Phạm Nhàn nghiêm túc đáp lời, tuy lúc trước Trưởng công chúa rất vô tình mỉa
mai y không biết bao nhiêu lần, nhưng y vẫn nói ra những lời cổ hủ như vậy.
Trưởng công chúa không nhìn y nữa, ngắm khung cảnh yên tĩnh trong hoàng
cung, nói: "Suy nghĩ của ngươi khác hẳn hầu hết nam nhân trong thiên hạ. Có
một số kẻ là vì hèn nhát vô dụng nên mới tìm cách ngụy biện mình đã thông
suốt, coi mọi thứ nhẹ như mây gió... Còn loại người đã có đủ địa vị và khả năng
như ngươi, nhưng lại không muốn kiến công lập trạng, lưu lại dấu ấn trong sử
sách, đúng là khá hiếm thấy... cũng quá nhát gan."
Phạm Nhàn mỉm cười trả lời: "Có lẽ An Chi tự biết mình không có năng lực đó,
nhân vật hùng tài đại lược như bệ hạ, không phải lúc nào cũng có thể gặp
được."
Nói xong, y cẩn thận quan sát Trưởng công chúa một lần nữa.
Trưởng công chúa không nhìn y, ánh mắt đang dõi theo những góc khuất của
hoàng cung, dường như bị ảnh hưởng bởi người nào đó trong lời nói của Phạm
Nhàn, rơi vào một trạng thái tâm lý kỳ lạ.
"Bản cung là người cực kỳ khao khát quyền lực." Trưởng công chúa im lặng
một lúc lâu sau đó mở miệng cười nói: "Nhưng điều này không có nghĩa là ta
thích quyền lực, bản cung chỉ cần dùng quyền lực để thực hiện một nguyện
vọng nào đó, mà nguyện vọng này, những người như các ngươi không thể hiểu
được."

Bình Luận (0)
Comment