๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Họ không nên bị thế giới này lãng quên. Thứ bất công họ phải chịu cần được chuộc lại bằng cách nào đó." Phạm Nhàn nhìn Hoàng đế bệ hạ nói: "Đó là trách nhiệm của bệ hạ, cũng là bổn phận của ta."
Hoàng đế bệ hạ im lặng rất lâu sau những lời tâm sự của Phạm Nhàn, ngữ điệu lạnh lẽo chậm rãi hỏi: "Sao ngươi không hỏi trẫm rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi không hỏi trẫm? Hay trẫm không có nỗi khổ tâm riêng?"
"Trong phủ Tĩnh Vương, tức Thành Vương phủ ngày xưa, vẫn còn rất nhiều văn thư, tấu chương mẫu thân bí mật gửi riêng cho Hoàng đế bệ hạ." Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi đáp: "Ta đã đọc hết. Ta không cần hỏi gì cả, ta biết vì sao chuyện năm đó xảy ra. Còn với đại lục rộng lớn này, ngàn vạn dân chúng, cái chết của người đó liệu là tốt hay xấu, ta cũng chẳng mấy quan tâm."
Y mỉm cười đầy khóc nhọc, nói: "Bệ hạ, thật ra đây không phải việc tranh luận thiên hạ, chính nghĩa. Đây không phải công oán, mà chỉ là... tư oán."
"Hay cho câu tư oán." Hoàng đế bệ hạ cũng mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, cô độc giữa gió tuyết, toàn thân thấm đẫm vẻ cô đơn, "Cô ấy là mẫu thân của ngươi, chẳng lẽ trẫm không phải phụ thân của ngươi sao?"
Thân thể Phạm Nhàn hơi cứng đờ, không tiếp tục bàn luận vấn đề này nữa, mà bình tĩnh nói sang chuyện khác: "Trong lòng Hoàng đế bệ hạ có hoài bão rộng lớn, ngài đang bước theo con đường mà ngài cho là đúng đắn. Nhưng theo ta thấy, dù mục đích có vĩ đại, vinh quang và đúng đắn đến đâu, nếu dùng thủ đoạn tồi tệ để thực hiện thì vẫn không đáng tôn trọng."
Hoàng đế bệ hạ mỉm cười mỉa mai, nhìn ánh mắt không chút sợ hãi của Phạm Nhàn: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng việc giết chóc tứ phía hôm nay ở kinh đô là thủ đoạn cao thượng lắm sao?"
Phạm Nhàn cười lắc đầu: "Mục đích của ta chỉ là kết thúc nỗi oan trái từ mấy chục năm trước, xóa bỏ ám ảnh lớn nhất trên đầu ta. Tất cả xuất phát từ góc độ cá nhân, đúng như đã nói, đây là tư oán, vốn không có ý nghĩa cao cả gì. Vậy thì thủ đoạn thế nào cũng không tính là hèn hạ được."
Phạm Nhàn dừng một lát, ánh mắt phức tạp, mang đôi phần cảm khái nhìn Hoàng đế bệ hạ: "Ở khía cạnh này, ta giống ngài nhiều hơn. Đối với chúng ta, người tốt là một từ xa xỉ cỡ nào... Nhưng cũng chính vì thế mà ta không giống mẫu thân, đến chết vẫn còn mơ hồ. Ít ra trước lúc ra đi, ta có thể hỏi ngài một câu."
Câu này nói về khác biệt căn bản giữa Diệp Khinh Mi và Phạm Nhàn. Nhưng thế sự vô thường, điểm kỳ diệu là sau bao năm rong ruổi thăng hoa, cuối cùng Phạm Nhàn vẫn đi theo con đường của Diệp Khinh Mi. Bởi vì đôi linh hồn cách xa thời gian nhưng vẫn sưởi ấm cho nhau này có lẽ là những tồn tại duy nhất trên đời không hề kính sợ quyền lực hoàng gia. Từ sâu thẳm bên trong lòng, trước ghế rồng, họ đều có khát vọng đứng thẳng.
Hoàng đế bệ hạ im lặng, mỉm cười, ánh mắt mang chút cảm xúc kỳ lạ nhìn Phạm Nhàn. Có lẽ ngài cảm thấy mình đã gặp lại người con gái ấy sau bao năm xa cách.
o O o
Đáp lại vẻ trầm tư dường như bình tĩnh nhưng thực chất đầy sắc bén của Phạm Nhàn, Hoàng đế bệ hạ không tức giận, không u ám, trái lại bình thản nói đến chuyện khác: "Hồi đó xem ra biến cố ở Thái Bình biệt viện, trẫm cũng không hy vọng ngươi sống sót."
Phạm Nhàn gật nhẹ đầu, biến cố đẫm máu ở Thái Bình biệt viện năm xưa, Diệp Khinh Mi vừa mới sinh ra mình, đang lúc yếu đuối nhất, còn mình chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, làm sao có thể sống sót dưới đợt truy sát điên cuồng của hoàng hậu và sự giám sát lạnh lùng của đại quân Tần gia? Năm đó, Hoàng đế bệ hạ đã vạch ra kế hoạch tàn nhẫn vô tình ấy, tất nhiên cũng lạnh lùng không quan tâm đến sinh tử của mình.
Nếu không phải Lão Phạm gia liều mạng, nếu không có Ngũ Trúc thúc vội vã quay về, nếu không phải Trần Bình Bình phát hiện có điều không ổn, nhanh chóng từ biên cương phương bắc về kinh, liệu Khánh Quốc ngày nay còn có sự hiện hữu của mình hay không?
"Có điều cuối cùng ngươi vẫn sống sót, lại được đưa đến bên cạnh mụ mụ. Trẫm vừa kinh ngạc, vừa phải thừa nhận trong lòng nhẹ nhõm một chút, dù sao ngươi cũng là cốt nhục của trẫm." Hoàng đế bệ hạ nhìn Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Nghĩ lại thì, lúc ấy Bình Bình đã nghi ngờ trẫm rồi, nếu không sẽ không đồng ý yêu cầu của lão Ngũ đưa ngươi về Đạm Châu. Lão ta biết rằng trên đời này, trẫm xem mẫu hậu và mụ mụ như mẹ ruột, chỉ có thể trơ mắt nhìn sự thật đã rồi trở định số."
"Nếu mọi việc cứ thế tiếp diễn như vậy thì cũng thôi, trẫm ở kinh đô, ngươi ở Đạm Châu. Đến ngày lễ tết, trẫm sẽ nhớ đến còn có một đứa con tư sinh ở Đạm Châu xa xôi, ban thêm ân sủng cho Phạm phủ, gửi đến bên ngươi." Tuyết rơi đầy trên đầu Hoàng đế bệ hạ khiến không phân biệt được tuyết hay tóc bạc, toàn thân đã dần hiện rõ vẻ già nua.