๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bông tuyết dần dần rơi lớn hơn, xoáy tròn bay lượn trong cung điện hoang tàn, dần dần tích tụ cao đến mức. Bộ áo xanh mặc trên người Phạm Nhàn và tấm long bào màu vàng rực rỡ trên người Hoàng đế đều bắt đầu phủ một lớp tuyết trắng, đất tuyết phía trước hai người cũng được bao phủ một lớp tuyết dày đặc, không còn nhìn thấy bất kỳ dấu vết cỏ cây nào, giống như cả thiên hạ này chỉ còn một màu trắng xóa sạch sẽ, trong mắt họ, làm sao có phân chia do con người tạo ra?
"Ta có đủ sức lực làm cho thiên hạ đại loạn, cho dù ta có chết ngay bây giờ, ta vẫn có thể biến hoài bão thiên thu vạn đại của bệ hạ thành như trận tuyết này, chờ đến khi mặt trời mọc lên sẽ tan ra thành nước, không cách nào trở thành hiện thực được nữa.” Phạm Nhàn lè lưỡi liếm đôi môi khô khốc, hôm nay nói quá nhiều, miệng lưỡi cũng phát khô. Y chăm chú nhìn Hoàng đế bệ hạ nói: “Vì vậy, ta xin được đấu một trận công bằng với bệ hạ."
"Cái gì gọi là công bằng?" Hoàng đế hỏi lại.
"Kính xin bệ hạ cho phép Nhược Nhược rời cung, ta chỉ còn người muội muội này thôi. Kính xin bệ hạ cho Uyển Nhi và gia quyến lớn nhỏ của ta được trở về Đạm Châu sống những ngày tháng bình yên, ta chỉ có gia đình này thôi. Kính mong bệ hạ bỏ qua, sau khi ta chết, đừng truy cứu trách nhiệm những quan lại trung thành với ta. Thực ra họ đều là nhân tài.” Phạm Nhàn dừng một lát rồi cười khổ nói: “Nếu ta chết, họ sẽ không còn lý do gì để chống đối triều đình nữa, kính xin bệ hạ tin tưởng điều đó."
Thiên hạ đã bị thu gọn lại thành một vùng tuyết nhỏ trước mặt hai người, chiến trường máu lửa đã biến thành hoàng cung kinh đô yên tĩnh này. Phạm Nhàn đã làm và nói nhiều đến thế, dường như chỉ muốn giới hạn cuộc đối đầu quyết liệt giữa phụ tử trong phạm vi nhỏ nhất, tạo lối thoát cho những người bị liên lụy vào việc này.
Hoàng đế chắp hai tay sau lưng, tuyết trên vai rơi xuống loạt xoạt. Sau một hồi im lặng, ngài hơi mệt mỏi nói: "Trẫm chỉ không hiểu, tại sao ngươi lại làm như vậy?"
o O o
"Vì sao ư?" Giữa gió tuyết, Phạm Nhàn chìm vào suy tư. Vốn y không cần thời gian để suy nghĩ, bởi từ nhiều năm về trước y đã biết một ngày nào đó mình sẽ đón nhận câu hỏi này. Những năm qua y luôn chuẩn bị, luôn lẩn tránh, nhưng chưa bao giờ thực sự trốn thoát. Đây là vấn đề y đã suy ngẫm vô số lần, kể cả trong bảy ngày đau khổ gần đây.
"Vì sao ư?" Y chậm rãi ngẩng đầu lên, híp mắt trong tuyết, nhìn Hoàng đế nói: "Hôm nay trong Thái Học, ta đã nói với những người trẻ tuổi về vấn đề nhân nghĩa, về ý nghĩa đích thực của đại nghĩa."
Phạm Nhàn thở dài, mang theo vẻ mặt phức tạp nói: "Trước kia ta vốn tưởng rằng những chuyện này đều là dối trá, giả dối, nhưng sau bao năm, những gì một vị thần tử nên có, không nên có, ta đều đã có được. Chỉ đến lúc này, ta mới phát hiện ra rằng ngoài những thứ được coi là chuẩn tắc ra, cõi đời chẳng còn gì có thể khiến cuộc đời của người ta thêm phần chân thực.”
Hoàng đế bệ hạ lạnh nhạt nhìn y, môi mỏng hé mở, giọng nói lạnh băng lặp lại những lời Phạm Nhàn nói trong buổi sáng ở Thái Học: "Mong sao khỏi hổ thẹn. Từ xưa chí sĩ, muốn truyền đại nghĩa khắp thiên hạ, không vì thắng bại lợi hại mà lay chuyển lòng người...".
Buổi sáng, lời Phạm Nhàn nói với những người trẻ tuổi trong Thái Học rõ ràng đã khiến Hồ Đại học sĩ cảm nhận được sát khí và ý chí quyết liệt ẩn trong từng câu chữ. Ông hoảng sợ vào cung, tất nhiên đã tường thuật lại cảnh tượng đó cho Hoàng đế bệ hạ. Không ngờ Hoàng đế bệ hạ lại có thể nhớ kĩ lời nói của Phạm Nhàn như thế.
Phạm Nhàn cũng cảm thấy bất ngờ, có phần cay đắng cười khổ: "Ta không phải kẻ coi đại nghĩa là mục tiêu sống. Cũng không phải bậc Thánh nhân đạo đức tột bậc. Trong tâm can ta vẫn chỉ là người biết yêu thương và tôn trọng bản thân, chứ chẳng là ai khác."
"Đó có lẽ là bản chất ẩn sâu trong tâm can ta, bị che giấu và phong bế hơn hai mươi năm qua." Phạm Nhàn nhìn Hoàng đế bệ hạ, hết sức nghiêm túc nói: "Đời này ta muốn tận hưởng trọn vẹn, muốn sống phóng khoáng, tự do, không ân hận. Cho nên ta phải thanh thản, yên tâm. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, những thứ chôn sâu trong tâm can ta sẽ khiến ta cả đời bất an."
"Quyền lực và vinh hoa của thế gian khiến con người mù quáng. Nhưng ta vẫn không thể giả vờ không biết, không nghe thấy những chuyện xưa đã xảy ra năm đó hay mùa thu năm ấy." Trên khuôn mặt Phạm Nhàn thoáng vẻ buồn bã: "Trần Bình Bình vào kinh chính là để hỏi bệ hạ một câu, còn ta thì không cần hỏi. Ta chỉ biết việc đó là bất công, và sự bất công ấy nhằm vào những người ta yêu thương. Nếu thế gian không còn ta, không còn người dám đứng trước mặt Hoàng đế bệ hạ như hôm nay, thì những người đã khuất sẽ tìm đâu ra công lý?"