๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hoàng đế không hiểu nhiều về thương nghiệp, thực ra Phạm Nhàn cũng không rành, về hoạt động thương nghiệp ở Giang Nam, liệu sẽ phụ thuộc vào hệ thống tài chính tín dụng còn sơ khai và chưa phát triển như thế nào, không ai nắm chắc được. Nhưng Phạm Nhàn tin rằng mọi sự vật trên đời đều có quy luật riêng, nhất là hoạt động thương nghiệp Giang Nam đã hơn trăm năm, nếu bệ hạ thực sự làm như vậy, chắc chắn Giang Nam sẽ rối loạn trước.
Khánh Đế không hiểu thương nghiệp không có nghĩa các quan lại triều đình và thuộc hạ của Phạm Nhàn không hiểu, trước khi việc xảy ra họ đều đã nghiên cứu rất kỹ. Phạm Nhàn chỉ biết, khâu vô cùng quan trọng trong thương nghiệp là dòng vốn lưu động, như máu chảy trong mạch máu, nếu tiền trang thực sự sụp đổ, máu trong mạch máu cạn kiệt, hoạt động thương nghiệp sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.
"Trẫm đã thu hồi Hoa Viên từ tay Dương Kế Mỹ." Hoàng đế lạnh lùng nhắc nhở, vị quân vương này có thể xem là minh quân, ngài không hiểu vận hành thương nghiệp Giang Nam chứ không hành động mù quáng dựa vào quyền uy Thiên tử. Ngài giao việc chuyên môn cho quan lại, ngài biết Chiêu Thương tiền trang trong tay Phạm Nhàn có khả năng lung lay nền thương nghiệp Giang Nam, nên từ mùa thu năm trước, khi Giang Nam xảy ra biến loạn lần đầu, triều đình đã chuẩn bị sẵn.
Toàn thiên hạ, nơi có bạc lưu thông dồi dào và ít phụ thuộc tiền trang nhất là các thương gia muối lớn nhỏ ở Giang Nam. Trước đó Hoàng đế nhắc tới Dương Kế Mỹ là một trong những đại thương gia muối hàng đầu Giang Nam. Triều đình đã sớm cảnh giác trước việc tiền trang rút bạc, và đưa các thương gia muối vào hệ thống, vì nhận thấy họ có rất nhiều bạc thật, xây dựng lại một hệ thống giao dịch tuy gặp khó khăn nhưng ít nhất không bị Phạm Nhàn khống chế hoàn toàn.
"Chỉ có thương gia buôn muối là chưa đủ." Phạm Nhàn hạ mí mắt nói: "Trong tay thần còn có... Thái Bình."
Thái Bình tiền trang! Tiền trang số một thiên hạ, kinh doanh không biết bao nhiêu năm, ảnh hưởng đến sinh hoạt của bao người. Tiền trang này vẫn hoạt động ở Đông Di thành, chủ nhân vẫn bí ẩn, chưa ai thấy được nguyên hình. Cho đến khi Phạm Nhàn nắm quyền Kiếm Lư chủ nhân Đông Di thành mới kinh hoàng phát hiện Thái Bình tiền trang vẫn luôn nằm dưới sự khống chế của Kiếm Lư, dưới sự khống chế của Tứ Cố Kiếm.
Mỗi lần nghĩ đến điểm này, Phạm Nhàn không khỏi kinh ngạc và ngưỡng mộ tầm xa trông rộng của Tứ Cố Kiếm, chỉ có chủ nhân Đông Di thành mới có thể nhận ra tầm quan trọng của tiền trang từ nền thương nghiệp ngày càng thịnh vượng và để lại một công cụ có thể lay chuyển thiên hạ như vậy.
Nghe đến hai chữ Thái Bình, đôi mắt Hoàng đế híp lại, tia sáng lạnh lùng hiện ra, rõ ràng cũng giống như lúc Phạm Nhàn lần đầu biết được bí mật này, Hoàng đế cũng cảm nhận được một luồng hàn ý.
"Thái Bình tiền trang là thứ Tứ Cố Kiếm để lại cho ta." Phạm Nhàn nhẹ giọng thêm vào một câu.
Hoàng đế bỗng nhiên bật cười, trong tiếng cười ngập tràn ý vị hoang đường, có lẽ ngài chợt nhận ra, tất cả kẻ thù đáng kính trên đời này đều đã giao phó vũ khí cuối cùng để đánh bại ngài cho đứa con trai yêu quý nhất của ngài. Việc phát hiện ra sự thật vớ vẩn này khiến ngay cả vị quân vương tưởng chừng lạnh lùng vô tình cũng rung động.
"Bệ hạ, chúng ta hãy nhìn về Đông Di thành." Ánh mắt Phạm Nhàn từ góc dưới của vùng tuyết trắng trượt lên phần giữa vùng đất tuyết vắng lặng này, nơi có một đám cỏ dại, trông giống như biển Đông vào mùa hè, sóng to gió lớn như những ngọn núi xé toạc bầu trời.
Hoàng đế dần thu hồi nụ cười, khuôn mặt trở nên bình tĩnh và ôn hòa, nói: "Đông Di thành không cần bàn nhiều, chỉ có mười mấy thằng nhãi trong Kiếm Lư hơi rắc rối, nhưng dù sao cũng không phải đối thủ của đại quân."
"Cường giả cửu phẩm, kiến thiết thì không có tác dụng gì, nhưng phá hoại thì lại là cao thủ, chẳng hạn như ám sát gây rối loạn bên trong Đại Khánh của chúng ta." Ánh mắt Phạm Nhàn u ám nhìn về phía trung tâm vùng tuyết trắng.
Hoàng đế và Phạm Nhàn vẫn tiếp tục đối đáp, tuyết rơi trong Đông Cung vẫn lặng lẽ sa xuống, có bông rơi trên hai cha con kỳ lạ này, có bông rơi xuống mặt tuyết, xuống bãi cỏ hoang.
Toàn bộ vùng tuyết trắng này không có đường nét, không có ranh giới quốc gia, không có sự phân chia giữa dãy tuyết sơn và thảo nguyên xanh mướt, thậm chí cả hình dáng cũng không có. Nhưng Khánh Đế và Phạm Nhàn, cha con họ vẫn nhìn vào vùng đất tuyết im lìm lạnh giá này, bàn luận về thiên hạ.
Ánh mắt của họ rơi vào bên trái là thảo nguyên, bên phải là Đông Di, góc dưới bên phải là Giang Nam, phía trước xa hơn là vùng đất phương bắc của Đại Tề.
Nơi nào họ nhìn tới, nơi đó chính là thiên hạ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑