๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hoàng đế bệ hạ giơ tay trái lên ngực, nhìn máu đọng trên lòng bàn tay trắng ngần, hơi nhíu mày , khó khống chế cảm giác mệt mỏi, lần đầu trong lòng tự hỏi, hay là mình thực sự đã già?
Trong đôi mắt ngài thoáng qua một tia sát ý khiến lòng người rúng động. Bốn người xuất thủ hôm nay ngài đều biết rõ. An Chi đương nhiên không cần nói, không ngờ tiểu tử này thế lại có thể thi triển kiếm khí rời khỏi thân thể, thiên phú và chăm chỉ đến mức phi phàm. Còn Ảnh Tử luôn theo đuôi theo lão chó già kia vẫn ẩn nấp trong không gian xung quanh của trẫm, quả thực xứng danh thích khách đệ nhất thiên hạ.
Còn hai đồ đệ Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm, Hoàng đế bệ hạ cũng không hề xa lạ, tuy chưa từng gặp Hải Đường Đoá Hoa, nhưng ngài thầm hiểu về Thánh nữ Bắc Tề này, biết mối quan hệ với Phạm Nhàn, từng có ý định cho Phạm Nhàn cưới người con gái này. Vương Thập Tam Lang... cảnh tượng trên Đại Đông sơn năm xưa khiến ngài ghi nhớ, cực kỳ tán thưởng.
Ngoại trừ Ảnh Tử, ba vị trẻ tuổi xuất sắc như thế chắc chắn sẽ trở thành nhân vật vĩ đại nhất thiên hạ trong tương lai, hôm nay tuy thất bại nhưng vẫn chiến đấu oanh liệt, khiến Hoàng đế bệ hạ không khỏi tán thưởng, không nỡ ra tay sát hại.
Hoàng đế chậm rãi bước ra khỏi Thái Cực điện vắng lặng, từng bước đi chậm rãi, dần ổn định nguyên khí cuồng bạo trong cơ thể đang bất ổn, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt giá băng, im lặng nhìn cổng cung đã bị Phạm Nhàn mở ra.
Ngài không quan tâm họ làm thế nào có thể mở cửa cung ngay trước mắt cấm quân và thị vệ, cũng không lo lắng những mũi gai trong lòng, vừa dùng thái độ ngạo mạn của tuổi trẻ chọc tức tình trạng già yếu của ngài, liệu rồi có biến mất trong đám đông hay không.
"Giết sạch." Hoàng đế bệ hạ bình tĩnh ra lệnh, giống như đang kể một việc gia đình, lạnh lùng quyết định số phận của những vị cường giả trẻ tuổi vừa trốn khỏi hoàng cung. Sau đó ngài nhận chiếc long bào mới tinh sạch sẽ từ tay Diêu thái giám mới đưa tới cửa điện, bắt đầu thay quần áo.
o O o
Ảnh Tử lui nhanh nhất, hắn vội vàng ôm lấy Phạm Nhàn đang hôn mê bất tỉnh, rên ên một tiếng kiềm nén ngụm máu sắp trào ra trong người, như một con chim ma mị, lặng lẽ phi thân về phía cửa cung. Phía sau hắn, Vương Thập Tam Lang tư thế quỷ dị theo sát, còn Hải Đường Đóa, đã cởi bỏ lớp áo bông, mặc độc một chiếc áo mỏng, sắc mặt bình thản đi sau cùng.
Lúc này bốn nhân đều bị thương nhẹ nặng, muốn vượt qua tường cung đã là chuyện khó khăn, chỉ biết lao thẳng đến cửa cung. Song ai nấy đều rõ, cửa Thái Cực điện chính là nơi phòng thủ nghiêm ngặt nhất trong cả kinh đô. Nhưng Ảnh Tử vẫn lạnh lùng xông tới, không chút do dự, không phải vì Phạm Nhàn từng dặn dò, mà bởi hắn là người Đông Di thành, hắn biết trong Kiếm Lư nhiều nhất là gì.
Trước đó, tiếng động vang lên từ nỏ thủ thành phía góc thành là do mật thám của Bắc Tề phóng tên. Khi đó, cấm quân trong hoàng thành mới biết hôm nay trong cung cấm có kẻ đột nhập. Nhưng cuộc chiến sinh tử trong tuyết ngoài Thái Cực điện bắt đầu và kết thúc quá nhanh. Lúc bốn vị cực hạn lao tới cửa cung, một bộ phận tinh binh cấm quân đang tập hợp về phía tháp canh, chỉ còn lại đội quân yếu ớt tại cửa cung mới kịp dàn trận.
Nhưng tấm lưới chưa ổn định, đã bị bốn nhát kiếm quang vút lên trời xé rách. Bốn luồng kiếm khí lạnh lẽo bất ngờ xuất hiện, quấy nhiễu trận địa của đội cấm quân trước cửa cung, máu me bắn tung tóe, tiếng kêu thảm thiết vang dội!
Mười ba đệ tử Kiếm Lư Đông Di, trừ những người ở lại bảo vệ Tô Văn Mậu và Hạ Tê Phi ở Giang Nam, cùng một số trấn thủ Đông Di thành, đã có bốn kiếm khách cửu phẩm lẻn vào cung.
Không ai rõ bốn vị này đã vào cung bằng cách nào, nhưng mọi người đều biết đệ tử Kiếm Lư vốn nổi tiếng sát ý lạnh lùng, dùng cảnh giới cửu phẩm để ám sát, trong thiên hạ chỉ có Lục Xử của Giám Sát viện là địch thủ.
Chỉ trong nháy mắt, cấm quân bị tập kích không kịp phản ứng, bị đánh cho tan tác. Cánh cửa nặng nề cũng bị mở một lỗ hổng nhỏ. Trong tiếng gầm thét của các tướng lĩnh, bốn kiếm khách Kiếm Lư lạnh lùng khống chế cửa cung, mở một lối đi nhỏ, hộ tống bốn người Phạm Nhàn trốn thoát ra ngoài từ Thái Cực điện, như những bóng ma lướt nhanh ra khỏi cửa cung, chạy về phía quảng trường rộng lớn phủ đầy tuyết trắng của hoàng thành.
o O o
Ngón trỏ của Phạm Nhàn bị Hoàng đế chỉ một ngón tay làm gãy tận gốc, trong cơ thể bị luồng chân khí cường hãn xâm nhập. Nếu không phải kinh mạch của Phạm Nhàn khác thường, lại tu luyện cùng một loại chân khí với Khánh Đế, chắc y đã bị nổ tung ngay từ đầu.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑