๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn híp mắt, nhìn thiết kỵ oai hùng ở ngã ba, nhìn Diệp Trọng tự mình dẫn quân, nhìn mũi tên đáng sợ trên tầng hai các nhà dân, nhìn đám người mặc áo choàng tuyết lạnh lẽo tiến về phía chính giữa bãi tuyết, cuối cùng không nhịn được thở dài.
Năm đó chính y từng bố trí, Đại hoàng tử dùng cấm quân thanh tảy bắt đầu từ những ngôi nhà đó, Giám Sát viện phối hợp với Hắc Kỵ dọc theo Chính Dương môn tới ngã ba, trực tiếp chém đứt đội kỵ binh phản loạn, đóng đinh Tần Hằng trước hoàng thành, khiến Lão Tần gia đoạn tử tuyệt tôn.
Hôm nay bố trí của Hoàng đế cũng giống như 3 năm trước của Phạm Nhàn, chặn hết mọi đường sống của y. Cứ như lịch sử lặp lại, không biết trong cõi âm u có thứ gọi là báo ứng hay không.
Bao vây điểm yếu, dụ địch ra khỏi hang ổ, dẹp sạch mọi thế lực dám chống đối mình, đây là thói quen Hoàng đế vẫn dùng, nhưng trước Đại Đông sơn, trận địa hôm nay tính là gì? Dù là thói quen, với sức mạnh khổng lồ của Khánh Quốc hỗ trợ, vẫn chẳng ai phá nổi mưu kế của Hoàng đế.
"Thật không có gì mới." Đôi mắt Phạm Nhàn đờ đẫn, máu me lẫn lộn nói câu rồi gục xuống lòng Hải Đường. Hôm nay đấu với Khánh Đế nhiều hiệp, cuối cùng phải dùng kiếm khí ngón tay, vẫn không thắng được chân khí tối thượng của Hoàng đế, bị một ngón tay đánh gục, tinh thần chân nguyên đã cạn kiệt tới mức đèn cạn dầu, y có thể nhịn đến giờ phút này mới ngất đi đã rất phi thường.
Tiếng bước chân vang lên chậm rãi nhưng ổn định khắp bốn phía quảng trường, tiếng vó ngựa không hề chậm lại. Không biết bao nhiêu quân tinh nhuệ của Khánh Quốc từ bốn phía áp sát vào, dần dần kéo gần vùng tuyết chính giữa, nằm trong tầm bắn cung tên. Đám khổ tu sĩ đội nón lá đứng trước quân đội, lạnh lùng nhìn đám người. Nếu mũi tên dài không thể tiêu diệt hết thích khách, tất nhiên đến lượt thiết kỵ và khổ tu sĩ lên sân khấu.
Lúc này trừ Lang Đào và bốn cao thủ Kiếm Lư, không còn ai lành lặn, đối mặt thế trận áp đảo như vậy, ai cũng biết bọn họ không thể thoát. Nhưng đã bước vào cảnh giới cửu phẩm, ngoài Phạm Nhàn, những người còn lại đều coi nhẹ sinh tử, không ai lộ vẻ sợ hãi.
Lang Đào và bốn cao thủ Kiếm Lư liếc nhìn nhau, ai nấy đều hiểu mình cần làm gì nên gật đầu thầm hiểu. Sau đó, cao thủ số một trong hoàng cung Bắc Tề quay đầu nhìn Hải Đường một cái, thấy trên mặt sư muội không hề có biểu cảm đau khổ, chỉ im lặng ôm Phạm Nhàn, mỉm cười.
Lang Đào cũng mỉm cười, nhìn Phạm Nhàn trong vòng tay Hải Đường, lắc đầu tán thưởng: "Lúc này mà vẫn bất tỉnh quyết đoán như vậy, khiến người không khỏi thán phục."
o O o
Hoàng đế đã thay bộ long bào sạch sẽ, im lặng bước lên cầu thang rộng của hoàng thành. Binh sĩ cấm quân dọc đường đi qua đều quỳ gối chào theo nghi lễ, không ai dám nhìn thẳng màu vàng rực rỡ đó. Diêu thái giám đi sát bên Hoàng đế, bỗng nghe Hoàng đế trầm giọng hỏi: "Sao vẫn chưa động thủ?"
"Chuyện này..." Trong lòng Diêu thái giám run sợ, không biết nên trả lời thế nào. Dương nhiên lão biết lúc này Hoàng đế căm hận Tiểu Phạm đại nhân, nhưng cũng hiểu rõ ràng, những năm qua bệ hạ rất sủng ái Tiểu Phạm đại nhân, đặc biệt sau là khi Thái tử qua đời. Nếu lão ra lệnh bắn, Tiểu Phạm đại nhân chết dưới mưa tên, lão sẽ phải giải thích ra sao với bệ hạ?
Đặc biệt, việc bệ hạ tự mình lên hoàng thành càng khiến Diêu công công lo sợ. Nếu chỉ để vây giết đám thích khách ngoài kia thì sắp đặt của bệ hạ đã đủ, sao còn tự mình lên xem? Chẳng lẽ trong lòng vẫn không nỡ...
"Trẫm muốn tận mắt nhìn tên nghịch tử chết trước mặt trẫm." Hoàng đế lạnh lùng nói: "Bắn tên."
Một lời của Thiên tử, xe tứ mã khó đuổi, tiếng bắn tên truyền ra khắp nơi. Chỉ một lệnh bắn tên, các cung thủ bên dưới đã nhắm thẳng vào khoảng tuyết khoảng mười trượng trượng vuông giữa quảng trường, vạn tên cùng bắn.
Nếu lúc này Phạm Nhàn còn tỉnh táo, có lẽ nhờ vừa lĩnh ngộ tâm pháp mới, y có thể lao vút qua mấy chục trượng, tránh thoát cơn mưa tên dày đặc này. Nhưng y đã bất tỉnh, không còn ai có thể thoát khỏi.
Ngay trước khi Khánh quân bắn tên, Lang Đào gầm lên, mắt sáng quắc, túm lấy thân thể Phạm Nhàn, một tay nắm chặt xích sắt giữa hai lưỡi đao, vung đao tạo thành tấm chắn không kẽ hở, dũng mãnh lao về phía đám khổ tu sĩ gần đó!
Bước chân chậm rãi của Khánh Đế bước lên hoàng thành, mặc bộ long bào vàng chói lọi bức người, hai tay chắp sau lưng vững chắc không chút run rẩy. Đôi mắt sâu hoắm của người, lạnh lùng phi thường, không chút động tâm.
Người nhìn vết máu đỏ trên tuyết trước hoàng thành, cũng như vũ tiễn rơi rớt trên mặt đất, cũng không hề động tâm, chỉ liếc mắt qua rồi nhìn thấy Phạm Nhàn đang được nhiều người che chở, không biết sống chết ra sao, lông mày khẽ nhíu một cái.