๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn lắc đầu, loáng thoáng đoán được một khả năng nào đó, chẳng hạn như cố tình yếu thế, ví dụ như dụ dỗ, dụ dỗ như những cô nương hồng bài... Nhưng kế hoạch này có vẻ quá lố bịch, quá mạo hiểm, kể cả loại càn rỡ như Phạm Nhàn cũng không dám tin Hoàng đế dám thực hiện kế hoạch này mà không quan tâm đến sự tồn vong của Khánh Quốc.
Đoàn xe chạy qua thung lũng, tiếp tục đi thêm vài dặm hội tụ với năm trăm Hắc Kỵ. Kinh Qua đeo mặt nạ bạc tiến tới chào hỏi, sau đó lại lặng lẽ quay về giữa đám Hắc Kỵ. Có năm trăm Hắc Kỵ tuần tra xung quanh, trong địa phận Khánh Quốc, không có bất cứ thế lực nào khác có thể đe dọa an toàn của Phạm Nhàn. Phạm Nhàn đột nhiên cảm thấy trong lòng xao động, nhăn mày, nhẹ nhàng vỗ tay.
Buồng xe khẽ dao động, một quan viên bình thường trong Giám Sát viện nhẹ nhàng kéo rèm xe đi vào. Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, bái phục nói: "Không hổ là thích khách đệ nhất thiên hạ, bản lĩnh ngụy trang đúng là cao cường hơn ta nhiều."
Thích khách Ảnh Tử không cười, giọng điệu âm u đầy tử khí hỏi: "Đại nhân có gì căn dặn?"
"Ngươi về kinh đi." Phạm Nhàn nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, nói bằng một giọng điệu cực kỳ kiên quyết: "Lập tức trở về bên cạnh Viện trưởng đại nhân, từ giờ trở đi không rời xa nửa bước, phải bảo vệ an toàn cho ông ấy."
Ảnh Tử cau mày, hắn được Trần Bình Bình sắp xếp đến bên cạnh Phạm Nhàn, nhưng không ngờ lúc này Phạm Nhàn lại yêu cầu hắn trở về bên Trần Bình Bình. Phạm Nhàn không giải thích gì, nói thẳng: "Ngươi cũng biết thực lực của ta, còn ông ấy chỉ là người tàn tật, chuyện này ngươi cũng hiểu mà, đi đi."
Ảnh Tử suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, chỉ trong chốc lát đã rời khỏi đoàn xe, hóa thành một bóng đen, xuyên qua sơn cốc, chạy thẳng về phía kinh đô.
Phạm Nhàn xe ngựa Ảnh Tử sẽ trở về bên Trần Bình Bình, tâm trạng căng thẳng cuối cùng cũng đã thả lỏng. Không biết vì sao, lần này rời kinh đô, y cứ cảm thấy bất an không thôi. Nếu chỉ là vấn đề của Thái tử, có lẽ không đến mức đe dọa an toàn của lão Thọt, nhưng Phạm Nhàn lại cảm thấy có một nỗi sợ hãi mơ hồ, cứ có cảm giác ở kinh đô sẽ xảy ra chuyện rất lớn, vượt ngoài tưởng tượng của mình.
Một khi chuyện lớn đó diễn đến, bên cạnh phụ thân có lực lượng bí mật, những người trong cung vốn không biết. Hơn nữa phụ thân luôn che giấu rất tốt, cho dù kinh đô rung chuyển, người cũng không phải mục tiêu chính.
Nhưng Trần Bình Bình lại khác, nếu thật sự có chuyện lớn diễn ra, việc đầu tiên mà đám người ấy cần làm chính là tập hợp toàn bộ lực lượng, tìm mọi cách... tiêu diệt vị Viện trưởng này, tiêu diệt lão chó mực mà Hoàng đế cực kỳ tin tưởng.
Đây là một chân lý mà lịch sử biến động của đại lục hàng chục năm qua đã chứng minh - nếu muốn giết chết Hoàng đế Khánh Quốc, trước hết hết phải tiêu diệt Trần Bình Bình.
Mặc dù Phạm Nhàn biết rõ Viện trưởng đại nhân nắm giữ thực lực và tâm cơ cỡ nào, biết tới lực lượng phòng vệ ở Trần Viên khủng khiếp đến đâu, nhưng không có Ảnh Tử ở bên cạnh Trần viện trưởng, trong lòng Phạm Nhàn vẫn cảm thấy bất an.
.o O o .
Đoàn xe tiếp tục hành trình về phía nam, đi qua những ngọn đồi bên cạnh sông Vị Hà, đi qua vùng núi phía bắc sông, vượt qua Đại Giang, xuyên qua những con đê lớn vừa mới tu sửa, đến gần Dĩnh Châu. Một nha môn nhỏ của phủ Tổng đốc Hà Vận, được đặt ngay ở đây.
Đêm đó, Phạm Nhàn không gọi môn sinh Dương Vạn Lý đến gặp. Một mặt là y muốn tự mình đi xem xét công việc mà Vạn Lý đang làm như thế nào. Mặt khác, y đang gấp rút xem xét những thông tin về kinh đô được trong viện báo cáo những ngày qua, cùng với các tin tức từ dân gian được Giang Nam thủy trại gửi tới.
Kinh đô hoàn toàn yên lặng, kế hoạch của Phạm Nhàn còn chưa bắt đầu, cũng không có dấu hiệu nguy hiểm nào.
Phạm Nhàn ngồi bên bàn, nương theo ánh đèn mờ ảo xem tập hồ sơ, không nhịn được nở nụ cười tự giễu, có lẽ do phải ở trong môi trường nguy hiểm quá lâu, khiến cho y trở nên quá nhạy cảm. Dựa vào uy danh vô thượng của Hoàng đế Khánh Quốc trong dân gian và trong quân đội, cùng sự trung thành kiên định của hệ thống quan viên trong triều đình Khánh Quốc, có trong thiên hạ này ai dám tạo phản?
Đêm khuya, tiếng gõ báo canh vang lên trên đường phố, lúc này Phạm Nhàn đã một mình ra khỏi dịch trạm, y mặc một bộ áo đi đêm màu đen, che khuất gương mặt của bầu trời.
Nếu đại thế trong thế giới chưa có gì thay đổi gì lớn, thế thì những chuyện nhỏ của bản thân nhất định phải bắt đầu.
Ở ngoại ô thành, trong một Thần Miếu hoang tàn, Phạm Nhàn tìm thấy lá cờ xanh kia, nhìn thấy Vương Thập Tam Lang dưới lá cờ xanh, đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào bức tượng.