๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Chuyện của vị huynh đệ mũi tên nhỏ, ta rất hài lòng."
Phạm Nhàn ngồi đối diện hắn, nở nụ cười và nói: "Có điều nghe nói ngươi cũng bị thương nặng, không ngờ bây giờ lại thấy ngươi khôi phục khá tốt rồi."
Vương Thập Tam Lang cười khổ nói: "Thân thể của ta rắn chắc hơn người khác một chút."
"Rắn chắc là tốt rồi, vì ta sắp thu xếp cho ngươi làm một việc." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Tôi sẽ chậm rãi về Hàng Châu Tô Châu, nhưng ngươi phải đi trước, móc nối với một người nào đó, tiếp theo là thay mặt ta đòi lại một số món nợ."
"Món nợ?"
"Đúng thế." Phạm Nhàn thở dài: "Món nợ rất lớn."
Vương Thập Tam Lang nhìn hắn một cái, mở miệng nói: "Trong chuyện Minh gia thì ta không thể giúp gì đâu, người biết Vân sư huynh của ta luôn canh chừng nơi đó mà."
"Nếu không phải vì Vân Chi Lan luôn canh chừng, ta bao ngươi đi làm gì?" Phạm Nhàn cười nói: "Đây là việc làm ăn, ta không muốn đụng độ với Đông Di thành các ngươi, nên người như ngươi ra mặt là hợp lý nhất."
Vương Thập Tam Lang cười khổ nói: "Ta chỉ đại biểu cho một thái độ của sư phụ, không có nghĩa là, ta sẽ thay mặt sư phụ chèn ép Vân sư huynh."
"Ta cũng ngu xuẩn đến mức tin là Đông Di thành các ngươi sẽ nội chiến." Phạm Nhàn lắc đầu, nhìn lá cờ xanh bên cạnh, nói: "Chẳng qua ông chủ nắm khoản nợ này chính là ta... Nhưng ta không tiện ra mặt, thậm chí những môn sinh thuộc hạ của ta cũng không tiện ra mặt. Ban đầu ta định điều một người xa lạ đứng ra xử lý, nhưng ta lại sợ Minh gia bị đẩy tới chân tường, sẽ làm thịt người xa lạ đó... Trình độ của ngươi cao, đương nhiên không phải sợ loại uy hiếp tính mạng thô tục này."
Vương Thập Tam Lang giật mình: "Vì sao ngươi lại tin tưởng ta đến vậy? Chẳng lẽ không sợ ta sạch tất cả những khoản nợ này hay sao? Không sợ ta đến nói rõ với Minh gia à?"
"Ngươi không nuốt được, ngươi chỉ giả vờ làm nhân viên quản lý chuyên nghiệp thôi." Phạm Nhàn chẳng buồn quan tâm tới chuyện hắn có hiểu những từ ngữ mới mẻ này không, thẳng thắn nói: "Về phần Minh gia, chúng đã bị ta trói chặt rồi, chỉ cần ngươi đứng ra siết chặt dây thừng thêm một chút."
Vương Thập Tam Lang rên rỉ: "Tiểu Phạm đại nhân, ta không phải là sát thủ của ngài."
"Thái độ." Phạm Nhàn mỉm cười trấn án: "Thái độ quyết định tất cả. Nếu sư phụ của ngươi nếu muốn đứng trên tường thì phải biểu lộ thái độ rõ ràng hơn một chút, bằng không sau khi Minh gia hoàn toàn sụp đổ, ta không dám bảo đảm tuyến đường hàng hóa có thể thông suốt hay không."
"Nếu tuyến đường tới phía đông không thuận lợi, ngay cả Khánh Quốc các ngươi cũng chịu thiệt thòi." Vương Thập Tam Lang không thích bị đe dọa.
Phạm Nhàn nghiêm túc nói: "Khánh Quốc là của Bệ hạ, không phải của ta, vì vậy ta không quan tâm đến việc chịu tổn thất, trong khi Đông Di thành là của sư phụ ngươi, vì vậy hắn mới là người phải quan tâm đến việc bị tổn thất. Đây... chính là khác biệt lớn nhất."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khí hậu ở Giang Nam tất nhiên là ấm áp hơn kinh đô nhiều. Mặc dù năm trước, khu vực Tô Hàng cũng phải chứng kiến một trận tuyết lớn dồn dập, mây tuyết từ bờ biển kéo dài vào sâu trong địa phận Khánh Quốc, khiến cho tất cả các cánh đồng và dòng sông đều bị phủ kín bởi tuyết trắng. Nhưng khi năm mới qua đi, mùa đông dần dần tới cuối, tuyết ở Giang Nam ngừng rơi, mặt trời mới chỉ ló rạng, hòa tan băng tuyết, cảm giác lạnh giá đã không còn.
Thậm chí những cành cây bên ngoài thành Tô Châu đã sớm mọc ra những chồi non xanh mướt.
Chủ nhân hiện tại của Minh gia, được mệnh danh là thương nhân giàu có nhất trong thiên hạ, Minh Thanh Đạt, lúc này đang ngồi dưới mái đình nhỏ ở Minh Viên, ánh mắt của hắn vượt qua bức tường viện cao cao, ngắm nghía rừng cây xanh tươi mơn mởn. Tuy tường viện của Minh Viên rất cao, một khi cửa đóng sẽ trở thành một pháo đài phòng thủ nghiêm ngặt, nhưng những bức tường cao này lại không ngăn được ánh mắt của hắn, không thể che kín được sức sống mùa xuân mỏng manh nhưng đang dần dần bộc phát.
Tuy đang là mùa đông, nhưng vẫn mong đợi mùa xuân.
Minh Thanh Đạt thở dài một hơi, trên gương mặt già nua mệt mỏi bỗng nhiên có thêm một chút hào quang, hắn vui vẻ suy nghĩ, mùa đông sắp qua đi, hoa cỏ đều sắp trỗi dậy, Minh gia của mình, Minh gia khổng lồ này, chắc cũng sẽ sống lại thôi.
Trong vòng một năm, Minh gia đã phải chịu đựng biết bao biến cố. Năm ngoái, lợi nhuận khổng lồ mà họ thu được từ Nội Khố đã giảm đi một nửa, con đường buôn bán của họ liên tục bị Giám Sát viện quấy rầy, việc lưu thông hàng hóa và tiền tệ trở nên vô cùng khó khăn, dần dần có cảm giác như mặt trời sắp lặn.
Hơn nữa, vị lão thái quân đã từng âm thầm kiểm soát Minh gia cũng bị Khâm sai đại nhân "bức tử", Minh lão tam suýt nữa bị lưu đày, lại đột nhiên có thêm Minh lão thất cố tình cướp lấy gia sản.