๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Nghe nói nơi đó không dành cho người, rất ít ai có thể tới, ai dám tới... đều chết cả."
"Ai nói tất cả đều chết? Khổ Hà sống sót, Tiếu Ân cũng sống sót, thúc thúc của ta, mẹ của ta, không đều sống tốt sao?" Mắt Phạm Nhàn híp lại, như đuổi theo bóng dáng những nhân vật năm xưa, nhẹ giọng: "Chỉ sống sót ở đây là chưa đủ. Lần này thua ở kinh đô, ngoài việc tìm thúc thúc ở Thần Miếu, ta còn lựa chọn nào? Đó là chuyện đã nghĩ kỹ từ trước, ngươi không cần ngăn ta."
Sắc mặt Vương Khải Niên hơi khó coi, lẩm bẩm: "Không phải muốn ngăn ngài... Cõi đời này người dám ngăn ngài, ngoài Hoàng đế bệ hạ ra thì chỉ e những người còn lại đã chết sạch. Nhưng Thần Miếu... không phải hoàng cung, là nơi của tiên nhân. Sợ rằng dù ta dẫn ngài tìm kiếm mấy chục năm cũng khó mà biết chỗ nào."
“Mục tiêu của chúng ta chính là nó, không phải là hành hạ.” Phạm Nhàn ho hai tiếng, cố nén cảm giác đau đớn như bị lửa thiêu trong kinh mạch, miễn cưỡng cười nói: "Ngươi đừng lo sợ quá mức."
Đây vốn là kế hoạch Phạm Nhàn đã tính toán kỹ lưỡng, đối với ngôi Thần Miếu huyền ảo kia, y hiểu biết hơn bất cứ ai trên đời, thậm chí dựa theo trực giác mơ hồ, y nắm bắt được bối cảnh thực sự của Thần Miếu, dĩ nhiên đó chỉ là phỏng đoán.
Bệ hạ oai phong lẫm liệt, thậm chí sau hồi súng nổ kia vẫn còn sống sót, đã tỉnh dậy. Phạm Nhàn hiểu rõ, sau trận chiến này, bệ hạ sẽ không bao giờ tự mình ra ngoài cung để liều mạng nữa. Hôm nay tình thế giữa Phạm Nhàn và Hoàng đế, chính là dựa trên cuộc đàm luận dài dằng dẵng trước đó giữa hai phụ tử để răn đe lẫn nhau. Cuối cùng đây là cuộc chiến giữa hai người, dù là Khánh Đế hay Phạm Nhàn đều không muốn chiến tranh lan rộng khắp thiên hạ, vậy nên, Phạm Nhàn thảm bại hoàn toàn, nhất định phải tìm được một sức mạnh đủ để chiến thắng bệ hạ.
Thiên hạ đã tìm không ra, chỉ còn cách hướng lên trời. Tâm trạng Phạm Nhàn hơi trầm xuống, y biết Thần Miếu được thế nhân tôn kính thế nào, nhưng y rất lo lắng cho Ngũ Trúc, vì vết thương trên kinh mạch của mình, vì rất nhiều mục đích khác, y buộc phải bước lên con đường nguy hiểm tới Thần Miếu.
"Làm sao đi đây?" Vương Khải Niên kéo dây cương, hỏi một câu rất thực tế. Thế nhân ai cũng kính ngưỡng Thần Miếu, nhưng không ai biết Thần Miếu ở đâu.
"Về phía bắc. Đi thẳng về phía bắc. Một mạch về phía bắc." Phạm Nhàn nói.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Gió từ phương bắc thổi tới, những con người trong gió lại đang trên đường hướng về phương bắc. Ngựa xe vòng qua khu vực Hào Sơn, lướt qua khoảng đất trống giữa Yến Kinh và Thương Châu, sắp tới Bắc Hải thì cuối tháng hai đột nhiên đổ tuyết.
Nơi đây lạnh lẽo, khác hẳn các nơi, lớp tuyết mỏng trên ngựa xe như lớp vụn vương vãi trên ổ bánh mì đen, di chuyển chậm rãi trên con đường hoang vu.
Vương Khải Niên mặc áo mưa láng ngoài, cố gắng che chở khỏi tuyết, nhưng mi mắt và râu mép vẫn bị tuyết đóng băng, trông rất thảm hại. Nhưng đôi mắt thường ngày đục ngầu vô hồn, giờ phút này trong gió tuyết lại trong veo và sắc bén, từ từ quét tới hai bên đường, không bỏ sót bất kỳ động tĩnh đáng ngờ nào.
Tuổi tác của Vương Khải Niên đã cao nhưng gió tuyết dữ dội vẫn không thể làm lão lộ vẻ mệt mỏi. Lão già gầy guộc này giống như con khỉ, nhưng trong cơ bắp lại chứa một thứ xương cứng, sức mạnh vô cùng, tinh thần minh mẫn, bôn ba đường xa như vậy mà chẳng hề khó chịu. Cũng nhờ là nhân vật lợi hại một trong Nhị Dực của Giám Sát viện, mới có thể liên tục giả dạng dọc đường, tạo lối đi xuyên qua những trạm kiểm soát, làm giả giấy tờ, vượt qua vô số tuyến kiểm tra của triều đình Nam Khánh, làm cho cỗ xe ngựa thành công đến được nơi gần biên giới.
Năm xưa lão từng là giang dương đại đạo chúa tung hoành ở phía bắc đại lục, làm nghề này thật sự rất thích hợp. Đợi xe ngựa vượt qua một hẻm núi, đi qua cầu nhỏ trên suối tuyết, rốt cuộc Vương Khải Niên cũng thở phào nhẹ nhõm, biết rằng cỗ xe đã vượt qua ranh giới, đến được đất Bắc Tề, không còn gì có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của vị đại nhân trong xe. Có điều, khóe môi Vương Khải Niên lại nở nụ cười đắng chát, thật không biết tự bao giờ, tình thế đã trở nên như vậy, rõ ràng đều là người Khánh Quốc mà lại phải bước vào đất địch quốc mới cảm thấy an toàn.
Cảm nhận được cỗ xe bên dưới lắc lư một cái, Phạm Nhàn trong xe bừng tỉnh, nghề nghiệp nhiều năm khiến y nhận biết rất rõ ràng, mặt đường xe lăn qua khác hẳn so với những ngày mệt nhọc chạy trốn. Mặc dù lúc này trong cơ thể không còn chút chân khí nào, nhưng cảm giác vi diệu từ ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông và làn da vẫn không mất đi.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑