๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Y vén chăn da dê đắp trên người, ho nhẹ hai tiếng, hé cửa sổ xe nhìn ra ngoài, thấy xe đang đi trên cây cầu gỗ quen mắt, bên kia là một vùng cảnh quan tương tự nhưng khí thế hoàn toàn khác biệt. Lúc này là mùa đông, cảnh quan quen thuộc thế nào cũng khác đi, nhưng Phạm Nhàn vẫn từ dòng suối, sườn đồi hai bên, chuẩn xác nhận ra xe vừa đi qua sông Vụ Độ.
Năm xưa với danh nghĩa thiếu niên Thi Tiên, y từng đi sứ Bắc Tề, dọc đường truy đuổi Tiểu Ân đến nơi này, cũng chính tại đây, lần đầu nhìn thấy Hải Đường Đóa Đóa, sao có thể quên được?
Gương mặt Phạm Nhàn tái nhợt, không còn chút sắc máu, ngay cả đôi môi mỏng cũng trở nên ảm đạm. Thương thế trong người vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt, kinh mạch bị một đầu ngón tay của Hoàng đế đập nát vẫn ngàn vạn lỗ thủng, không có chân khí bảo vệ, cuộc trốn chạy vất vả này cùng cái lạnh bên ngoài cuối cùng khiến y lại bệnh nặng.
Lớp da dê dày đặc bao phủ thân hình, chỉ lộ ra cái đầu, trong xe có lò sưởi nhỏ nhưng dường như chẳng có hơi ấm gì. Phạm Nhàn nhắm mắt, chăm chú nhìn về lãnh thổ Bắc Tề bên kia cầu, nhẹ nhàng thở ra một hơi nóng, chìm vào trầm tư.
Lần đối đầu trực tiếp với Hoàng đế, Phạm Nhàn đã phát huy sức mạnh đỉnh cao có thể đạt được trong đời, nhưng vẫn bị đánh gục chỉ bằng một ngón tay. Kinh mạch trong cơ thể tan nát quá nặng, khiến cả chân khí Thiên Nhất đạo tích trữ trong tiểu chu thiên cũng tan ra lục phủ ngũ tạng, hoàn toàn không thể ngưng kết lại được. Hình như chỉ còn quyển sách bí ẩn mà Khổ Hà để lại có thể hữu dụng ít nhiều, chỉ có điều thiên địa nguyên khí quá mỏng manh, nếu chữa trị như thế này không biết phải mất bao năm.
Vượt qua sông Vụ Độ, không xa là Bắc Hải. Toàn bộ kinh mạch đứt gãy, Phạm Nhàn tự nhiên nhớ tới Hải Đường Đóa Đóa. Năm xưa kinh mạch y cũng đứt gãy toàn bộ, hoàn toàn nhờ sự chăm sóc tận tình của Hải Đường tại Giang Nam mới chữa trị được, chỉ là lần này thương thế nặng hơn, cũng không biết Hải Đường có thoát khỏi kinh đô được chưa.
Phạm Nhàn không quá lo lắng cho Ảnh Tử, bởi y hiểu rõ Ảnh Tử là giống mình nhất chính, có thể lẫn vào biển người, sống an toàn trong bất cứ thân phận nào, thậm chí rất thoải mái. Nhưng Hải Đường và Vương Thập Tam Lang lại khác, dù là cao thủ trẻ tuổi hàng đầu thiên hạ nhưng hai người bọn họ vẫn chưa từng nghiên cứu kỹ càng những kỹ năng sống còn như vậy.
Về tin tức phương diện kinh đô, Phạm Nhàn biết không nhiều. Khi lẩn trốn ở nơi hòn giả sơn Ngôn phủ, mỗi ngày Ngôn Nhược Hải lão đại nhân còn có thể giảng giải cho y về tình hình gần đây ở kinh đô. Y biết rõ Hoàng đế bệ hạ đã tỉnh lại, nhưng sau khi rời khỏi kinh đô, y và Vương Khải Niên chỉ im lặng tiến lên, chủ động cắt đứt liên lạc với cựu thành viên trong Giám Sát viện và thế lực của Phạm Nhàn ở khắp nơi.
Một mặt vì an toàn, mặt khác cũng là thỏa thuận giữa Phạm Nhàn và Hoàng đế, Phạm Nhàn biết rõ, chỉ cần mình không chết, bệ hạ sẽ không hạ thủ những người ấy ấy, mà mình chủ động liên lạc với họ lại không thích hợp.
Gió lạnh ùa vào cửa sổ, khiến Phạm Nhàn nhắm mắt chặt hơn. Y không ngờ thời tiết cuối tháng hai vẫn rét buốt như vậy, không khỏi lo lắng về chuyến đi Thần Miếu sắp tới, với thể chất yếu ớt hiện giờ, làm sao chịu nổi cái lạnh thấu xương ấy?
Phạm Nhàn rụt tay chân vào trong lớp da dê dày, mệt mỏi tựa vào cửa sổ, để mặc bông tuyết rơi trên mặt, lặng lẽ nhìn rừng cây phía bên kia, nhớ năm xưa trong rừng, cô gái cầm lẵng hoa đứng im lặng như thế, nếu bây giờ cô ở bên, chắc hành trình đến Thần Miếu sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Câu người chiều theo ý người dường như nói về hoàn cảnh hiện tại của Phạm Nhàn, y chứng kiến bóng người bất chợt xuất hiện trong rừng cây tuyết trắng kia, nhìn màu hoa nổi bật trong màu trắng ấy, không khỏi tưởng nhầm mắt mình hoa lên rồi.
"Đến lúc uống thuốc rồi." Xe ngựa qua cầu gỗ, dừng vững chắc. Vương Khải Niên xoa tay rồi luồn vào trong xe, múc một chén thuốc luôn được hâm nóng trên lò, đưa tới trước mặt Phạm Nhàn. Trước đó, lão nghe thấy Phạm Nhàn ho vài tiếng, lo lắng trong lòng.
Phạm Nhàn đưa tay ra từ trong chăn da dê, mỉm cười chỉ về phía rừng cây mùa đông bên kia cửa sổ: "Thuốc ở kia kìa."
o O o
Điều khiến Phạm Nhàn vui mừng là cùng với Hải Đường chờ mình ở sông Vụ Độ còn có... Vương Thập Tam Lang. Trái ngược với lúc ám sát Hoàng đế trong Thái Cực điện, Vương Thập Tam Lang im lặng kiên định bước ra từ sau lưng Hải Đường, lẳng lặng nhìn chiếc xe ngựa ngày một đến gần.
Rèm xe vén lên, bông tuyết bay vào, Phạm Nhàn nhìn hai người sinh tử chi giao này, gượng gạo nhếch mép, dường như muốn cười nhưng không sao cười được, cuối cùng chỉ thở dài: "Không ngờ các ngươi chạy trốn còn nhanh hơn ta."