๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mọi người xung quanh ngạc nhiên, kể cả Phạm Tư Triệt ôm vại cũng biến sắc, làm sao mà ngờ được mình đang ôm tro cốt của Tứ Cố Kiếm, di hài của một Đại tông sư!
Vương Thập Tam Lang cũng kinh ngạc, cẩn thận tiếp nhận vại tro cốt như nhận báu vật, không nói câu nào mang vào trong xe. Phạm Nhàn thấy cảnh này không nhịn được âm thầm kêu khổ, chẳng lẽ sắp tới dọc đường mình phải ở cùng với người chết.
"Tại sao?" Vương Thập Tam Lang chợt thò đầu ra khỏi xe, cau mày hỏi.
"Sư phụ ngươi dặn, nếu ta tới Thần Miếu thì nhất định phải mang theo lão." Phạm Nhàn nhún vai bất đắc dĩ.
o O o
Nhìn đoàn xe dần xa, Phạm Tư Triệt quỳ trên mặt tuyết tiễn huynh trưởng, trong mắt Tư Lý Lý đột nhiên ẩn chứa nỗi thất vọng và buồn bã không che giấu nổi. Cô quay lại hỏi Hoàng đế: "Tại sao hắn không chịu vào kinh?"
Hoàng đế Bắc Tề vẻ mặt bình thản, chắp tay sau lưng, im lặng rồi nói: "Hắn đã cá cược với Khánh Đế, tất nhiên phải thua rồi phải chịu, không chịu phục vụ trẫm, làm sao lại vào Thượng Kinh thành? Lần này đi Thần Miếu, hắn và lão nhị Phạm gia đã chuẩn bị nhiều năm, chắc cũng có kế hoạch, nàng đừng quá lo lắng."
"Nhưng sao Đóa Đóa không đến nói vài lời với chúng ta?"
"Thân phận hiện tại của cô ấy là bằng hữu của Phạm Nhàn, điều này tất cả thiên hạ đều phải rõ ràng. " Hoàng đế nói xong câu này, trong mắt lộ ra thần sắc cực kỳ phức tạp, định xoay người rời khỏi tường thành. Đúng lúc ấy, ánh mắt của người bỗng sáng lên, toát lên vẻ mãn nguyện thoáng qua.
Dưới thành, trong đoàn xe rời đi, chỉ thấy Phạm Nhàn chủ động giơ tay vẫy về phía này, khuôn mặt tràn ngập nụ cười. Hoàng đế Bắc Tề mỉm cười, định giơ tay đáp lại nhưng cảm thấy không thích hợp đành thả tay xuống, trong lòng thở dài.
Phạm Nhàn hạ tay xuống, trở lại bên trong xe ngựa. Nhìn Vương Thập Tam Lang ôm khư khư hũ tro cốt Tứ Cố Kiếm và Hải Đường dựa cửa sổ ngắm cảnh cố quốc, trong lòng tự nhủ: Các nữ nhân, các huynh đệ, lần này tái ngộ này có lẽ đều nghĩ là vĩnh biệt. Nhưng ta không cho là thế. Mọi người trên đời đều cho ta là kẻ điên, nghĩ rằng ta không thể sống sót ra khỏi Thần Miếu. Nhưng... ta không tin như vậy. Bởi nếu Diệp Khinh Mi có thể, ta cũng có thể.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Gió tuyết đưa xuân về, mùa xuân trên đại lục vẫn đang súc tích chuẩn bị ở phương nam, trong khi gió tuyết phương bắc đã sớm ngăn chặn mầm xuân non trong nôi. Ở cực bắc đại lục, ba trăm sáu mươi ngày trong năm, gió đao sương kiếm dữ dội khắc nghiệt, chẳng có cảnh xuân đẹp đẽ. Gió tuyết đầy trời se thành vô số đao kiếm, chém giết liên tục trái một đao phải một kiếm.
Ba ngày liền mà đá núi đen thui hiếm khi hoi lộ ra khỏi mặt tuyết, cũng vì đất trời tàn nhẫn vô tình mà toát lên vẻ tĩnh mịch như chết. Đây là vùng băng tuyết giá lạnh, càng là vùng đất chết. Nhưng giờ đây lại có một hàng chấm đen, đang lặng lẽ kiên định tiến về phía trước trên cánh đồng tuyết hoang vắng cô độc cả trăm năm.
Đôi lúc có vài tiếng sủa của chó vượt qua tiếng gió tuyết gào thét, vọng đến nơi xa xăm, đem lại chút cảm giác sống động. Trong đoàn chỉ có ba người, nhưng có tới hơn sáu mươi con chó kéo theo những chiếc xe dài chở đồ ăn trang bị tiến về hướng bắc.
Nghe nói bầy chó kéo xe trên vùng cực Bắc này là hậu duệ của sói tuyết, chỉ có bộ tộc người Man hoang dại chịu được cái lạnh thấu xương cốt mới có thể thuần hóa chúng thành bạn đồng hành của con người. Nhưng những năm gần đây, khí hậu đại lục ngày càng lạnh giá, vừa bước ra khỏi Bắc Môn Thiên Quan là nhiệt độ giảm sút trầm trọng, người Man trần trụi chiến đấu trong tuyết của phương bắc đã không tiếc bất cứ giá nào di cư về phía nam đến thảo nguyên Tây Vực, cánh đồng tuyết trở lại yên tĩnh, những con chó kéo xe này là của ai?
Phạm Nhàn khoác áo da lông dày, cả đầu và mặt cũng quấn kín trong áo lông cáo ấm áp, chân mang ủng da, tay đeo găng dày, cả người bị bọc kín như chiếc bánh chưng. Y thở ra một hơi, khí nóng vừa thoát khỏi môi đã nhanh chóng đông cứng thành băng. Sắc mặt hơi tái nhợt, dù từ khi biết được vị trí Thần Miếu vào Khánh Lịch năm thứ năm, y đã bí mật chuẩn bị nhiều năm, nhưng khi thực sự bước lên vùng tuyết này, y mới cảm nhận được thiên địa uy nghiêm không thể chỉ dựa vào tinh thần mà chịu đựng nổi.
Rời Thượng Kinh thành của Bắc Tề đã nhiều ngày, vượt qua Bắc Môn Thiên Quan không còn nhiều binh lính canh giữ cũng đã bảy tám ngày, nghĩ đến binh sĩ trên tòa thành tuyết kia nhìn đoàn người và chó của mình bước vào vùng tuyết giá như nhìn những kẻ sắp chết, khóe miệng Phạm Nhàn không khỏi nở nụ cười cay đắng. Xem ra vẫn không ai coi trọng hành trình lần này của mình.