๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Từ năm Khánh Lịch thứ mười một đến năm thứ mười hai, triều Bắc Tề vẫn giữ thái độ kìm nén trước tình hình biến động phương nam, chỉ sai Thượng Sam Hổ điều quân trợ giúp Phạm Nhàn ổn định Đông Di. Lý do Bắc Tề không lợi dụng cơ hội Phạm Nhàn và Khánh Đế thù địch để lập kế hoạch lớn, là do từ mùa thu năm trước, Hoàng đế đã lâm bệnh nặng. Ngay cả Mộc Bồng trên ngọn núi xanh kia cũng không chữa khỏi được, bệ hạ đau ốm triền miên nhiều tháng, hiếm khi triệu kiến quần thần, khó mà lo việc triều chính.
Công việc chủ yếu do Thái hậu xử lý. May mắn là vấn đề kế tục huyết mạch Hoàng thất rốt cuộc cũng có tin tốt, Lý Quý phi được bệ hạ sủng ái đã mang thai và sinh hạ một Công chúa.
Có lẽ nhờ tin vui này mà bệnh tình của Hoàng đế dần khỏi. Toàn dân Bắc Tề đều vui mừng, dù không phải Hoàng tử nhưng chỉ cần có khởi đầu tốt đẹp, về sau sẽ có thêm hoàng tử.
Vị Tiểu công chúa Bắc Tề này chua có tên chính thức nhưng Hoàng đế và Lý Quý phi đã gọi đặt một nhũ danh cho đứa bé như đúc từ ngọc là Hồng Đậu Phạn. Dù cái tên quá xấu, mất uy nghiêm Hoàng gia nhưng vẫn tiếp tục gọi như vậy. (Hồng Đậu Phạn - Cơm đậu đỏ, đọc ngược lại sẽ giống Phạm Đậu Hồng)
Nghe Tư Lý Lý nói, Hoàng đế nhíu mày , ngoảnh đầu lại nhìn con gái trong lòng Tư Lý Lý, hơi giận dữ nói: "Lũ trẻ con này thật phiền toái."
Tư Lý Lý mặt không đổi sắc nhưng trong lòng cười khúc khích, thầm nghĩ thực ra Hồng Đậu Phạn trong lòng đã khiến bệ hạ gặp phiền phức ngập trời, cũng may tất cả đều đã qua. Cô liếc nhìn bụng mình, vóc dáng mập mạp như bà mẹ nhưng trong bụng không có gì cả.
Cô biết rõ, tại sao hôm nay bệ hạ có liều lĩnh chịu lạnh cũng phải bế công chúa lên thành nhìn chiếc xe kia, vì sau khi xe vào địa phận Bắc Tề đã liên lạc với triều đình, Hoàng đế và cô đều biết rõ xe sẽ đi đâu, hơn nữa... không ai tin họ có thể quay lại. Có lẽ bệ hạ... chỉ muốn nam nhân từ phương nam kia có thể nhìn thấy đứa trẻ trước khi đi.
o O o
Trên đường lớn cách Thượng Kinh thành không xa là cảnh tượng khác. Chiếc xe cô đơn gặp đoàn thương nhân từ thành đi ra. Phạm Nhàn mặc đồ da dày, hiếm khi bước ra khỏi xe, ngơ ngác nhìn thanh niên trước mặt, trong lòng bồi hồi, mắt hơi ươn ướt nhưng không nói nên lời.
Từ mùa xuân Khánh Lịch năm thứ tư đến nay đã tám năm trôi qua, Phạm Tư Triệt đã trưởng thành, có phong thái đĩnh đạc của thương nhân. Phạm Nhàn chợt có cảm giác mình đã già đi, bước tới ôm chặt em trai, không nói nhiều.
Dù ít gặp nhau nhưng Phạm Nhàn không bao giờ thiếu lời dặn dò, thư từ liên lạc. Y hiểu Phạm Tư Triệt một mình ở Bắc Tề phải vất vả thế nào, nhưng có câu ngọc không mài không thành đồ vật, y nhất định phải nhẫn nhịn.
"Ca ca..." Phạm Tư Triệt nhìn huynh trưởng lâu ngày không gặp, nghĩ đến biến cố ở kinh đô, lại nghĩ huynh trưởng sắp sắp lên con đường mà thế nhân cho rằng không thể trở lại, không cầm được nước mắt than: "Phụ thân mẫu thân đều ở Đạm Châu, nãi nãi già yếu, huynh đi mất, chúng ta phải làm sao?"
"Thằng nhóc chết tiệt!" Phạm Nhàn ấm lòng nhưng ho khan cười mắng: "Nói như ta sắp chết vậy. Phụ thân Đạm Châu ở tự lo được, rảnh ngươi về thăm, thay ta tận hiếu... bệ hạ không cho ta sống sót về Đạm Châu đâu." Nói đến đây y thở dài một tiếng, không nhiều lời thêm. Thật ra Phạm Tư Triệt cũng hiểu, trước thế cục hiện tại, huynh trưởng không thể về Đạm Châu, vì bệ hạ sẽ không cho phép y sống sót.
"Những năm qua, đệ chuẩn bị xong những thứ ta bảo chưa?" Phạm Nhàn không muốn huynh đệ gặp mặt mà lại phải chìm vào buồn bã, vội đổi đề tài, nghiêm nghị nói: "Lần này rất nguy hiểm, ta cũng không biết sẽ gặp điều gì. Những thứ để bảo vệ tính mạng ta, ngươi không thể làm gan thương được."
Chuyện cười này không buồn cười, Phạm Tư Triệt im lặng gật đầu. Những thứ đó đã ở trong đoàn thương nhân, sẽ theo Phạm Nhàn ra khỏi Bắc Môn Thiên Quan, đương nhiên lúc này không cần lấy ra.
Hai huynh đệ rời đoàn xe, tâm sự về Đạm Châu, kinh đô, phụ mẫu, tổ mẫu, Nhược Nhược, tẩu tẩu, chất tử...
Khi sắp chia tay, hai huynh đệ mới quay lại đoàn xe. Phạm Tư Triệt chợt nhớ điều gì, nhíu mày, tự tay ôm một cái vại nặng từ trong xe ra, đưa tới trước mặt Phạm Nhàn, nghi ngờ hỏi: "Đây là Đại điện hạ gửi từ Đông Di đến, nói là thứ huynh dặn dò tuyệt đối không được quên, rốt cuộc là gì vậy? Sao lại nặng thế... Đệ không dám mở ra xem."
Vẻ mặt Phạm Nhàn chợt nghiêm túc lại, rồi khẽ mỉm cười. Biết với sức mình khó mà ôm nổi cái vại nặng nề này, y vẫy tay về phía trên xe gọi Vương Thập Tam Lang: "Đến đây, tay phải ngươi đã khá hơn, mau ôm sư phụ ngươi đi, sư phụ ngươi quá nặng, ta không ôm nổi."