๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Xe kéo hơi nảy lên trên tuyết, Phạm Nhàn tỉnh dậy, mắt híp lại, quan sát mặt đất tuyết giá phía trước qua lớp kính đen, bỗng nhiên có chỗ lĩnh ngộ. Năm đó Đại Ngụy hùng bá thiên hạ, vị Hoàng đế bệ hạ mong được trường sinh mà không biết cầu chỗ nào đã sai sứ giả tới Thần Miếu, mà tất cả đều là do đề nghị của Khổ Hà.
Đội ngũ mà Tiếu Ân nắm giữ mơ hồ nắm được phương vị Thần Miếu, nhưng phàm nhân nào dám liều mạng tới dò xét? Nếu Khổ Hà không dốc hết sức thúc đẩy việc này, lại lấy việc trường sinh bất lão dụ hoặc Ngụy Đế, chỉ sợ chuyến đi Thần Miếu cách đây mấy chục năm đã không thể xảy ra.
Vậy tại sao Khổ Hà lại có hứng thú lớn với Thần Miếu, đến nỗi bất chấp mọi giá muốn tới? Chỉ vì ông là khổ tu sĩ Thiên Nhất đạo, cả đời phụng sự Thần Miếu? Không, Khổ Hà là người theo chủ nghĩa hiện thực, chỉ xem cách ông đột ngột hợp tác với Diệp Khinh Mi bị giam trong Thần Miếu là biết Khổ Hà không hề tôn kính Thần Miếu.
Đôi mắt sau lớp kính đen của Phạm Nhàn nheo lại, không biết Khổ Hà có được quyển sách nhỏ đó từ lúc nào, hay ông đã nhận ra thiên địa nguyên khí phương bắc có vấn đề, nên muốn tới Thần Miếu tìm nguồn gốc và chân tướng của mọi biến động?
o O o
Gió tuyết ngày càng lớn, nhiệt độ càng hạ thấp, lúc trước dê trắng với cáo tuyết thoắt ẩn thoắt hiện, giờ cũng không thấy đâu. Toàn bộ cánh đồng tuyết hoang vắng chỉ còn đoàn người với đàn chó kéo xe vật lộn tiến lên giữa gió tuyết.
Trên chiếc xe trượt tuyết của Phạm Nhàn vang lên đến hai tiếng ho khan bị kiềm nén, nhiệt độ quá thấp này đã vượt qua sức chịu đựng của người bình thường, huống hồ là Phạm Nhàn với vết thương chưa lành, quả thực rất khổ cực.
Vương Thập Tam Lang trên xe tuyết phía trước dường như không nghe thấy tiếng ho của Phạm Nhàn, hai mắt cảnh giác nhìn phía trước. Bỗng thân thể hắn biến thành một luồng kiếm quang, xuyên qua áo khoác da dày cộm, lao thẳng tới phía trước đàn chó kéo xe, hung hăng đâm xuống một chỗ tuyết lồi lên.
Đàn chó hỗn loạn một hồi, một lúc sau mới lại bình tĩnh. Vài con chó tò mò chạy tới, đứng bên cạnh Vương Thập Tam Lang cúi xuống ngửi rồi phát ra vài tiếng sủa vui sướng.
Vương Thập Tam Lang cầm kiếm, đút lại vỏ kiếm, nhìn xác con gấu trắng toát được đào lên từ tuyết, sững sờ. Đây vốn là nhiệm vụ Phạm Nhàn giao, dọc đường săn thú để dự phòng tương lai.
Đàn chó nghe lệnh, sau khi lôi xác gấu ra khỏi tuyết thì không làm gì thêm, chỉ liếm vết máu trên mõm, vui sướng vì biết chủ sẽ để lại phần lớn thịt máu cho chúng ăn.
"Đêm nay có thể nướng tay gấu rồi." Phạm Nhàn không xuống xe, nhìn Hải Đường và Vương Thập Tam Lang trói xác gấu lên một chiếc xe trống, không nhịn được cười vui.
Đây chỉ là một khúc nhạc dạo, đoàn xe trượt tuyết lại lăn bánh, theo tiếng huýt sáo chỉ huy của Phạm Nhàn, nhanh chóng đi về hướng Tây Bắc dọc theo dòng sông băng.
Ngồi trên xe, Hải Đường nhìn bóng lưng Phạm Nhàn, đôi mắt lộ vẻ lo lắng, không biết thể trạng hiện tại của Phạm Nhàn có thể chống đỡ được bao lâu. Nhưng ánh mắt lo lắng ấy chợt chuyển thành ngưỡng mộ sâu sắc. Suốt cuộc đời Hải Đường ít khi thán phục ai, nhưng hôm nay, nhìn Phạm Nhàn bình tĩnh tự tin, dường như mọi thứ đều nằm trong tay, cuối cùng cũng phải cúi đầu.
Tại sao Phạm Nhàn lại có niềm tin mãnh liệt đến thế vào việc tới được Thần Miếu? Tại sao dường như y chẳng hề tôn kính Thần Miếu? Hay thật sự như lời sư phụ đã nói năm xưa, Diệp tiểu thư thực ra là tiên nữ chạy từ Thần Miếu, nên việc Phạm Nhàn đi đến đó... chỉ đơn giản là trở về nhà?
Thần Miếu là gì, không mấy ai biết, Phạm Nhàn nhắm mắt tựa vào một góc, tiết kiệm hơi sức, trong lòng cũng dậy sóng, y biết mẫu thân từng lấy trộm đồ vật từ Thần Miếu. Thậm chí Ngũ Trúc thúc thân thiết nhất của y vốn là người trong miếu. Theo lý mà nói, y là người có quan hệ mật thiết nhất với Thần Miếu trên cõi đời này, nên tâm thế đi đến Thần Miếu lần này cũng khang khác. Dường như y có thể khám phá ra chân tướng mọi sự vật, thậm chí cả chân tướng cuộc đời này của bản thân.
Đương nhiên, điều này cũng có thể chỉ là ảo tưởng mà thôi. Vấn đề then chốt nhất lúc này là tìm được Thần Miếu. Xưa kia, Khổ Hà và Tiếu Ân là những người mạnh nhất trên lục địa này, lại đang ở độ tuổi và thể lực tốt nhất nhưng vẫn tìm kiếm rất vất vả. So với họ thì Phạm Nhàn không có lợi thế gì, vậy nguồn gốc lòng tự tin của y là đâu?
Tri thức chính là sức mạnh. Phạm Nhàn có kiến thức kiếp trước vượt trội so với những người khác trên thế giới này, nên nhiều điều huyền bí trong mắt y chỉ đơn giản là hiện tượng tự nhiên. Chính nhờ kiến thức đó, y lại biết được bản đồ từ miệng Tiểu Khổ Hà, nên không lo lạc đường.
Phạm Nhàn cẩn thận cất cái la bàn mới được Nội Khố chế tạo năm ngoái vào túi áo, thở dài, giơ tay lên trời đổ tuyết, vẽ hai đường cong nửa vòng cung, lẩm bẩm: "Chớ nghĩa là gì đây?"