๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Đường nằm đối diện nhẹ giọng: "Sư phụ ta là người đầu tiên tìm Thần Miếu, không thể biết đường hơn ngươi được, tất nhiên sẽ vất vả hơn. Nhưng hậu nhân luôn khá hơn tiền nhân, có vẻ như ngươi biết nhiều hơn chúng ta."
"Đừng ganh tỵ với ta. " Phạm Nhàn nhắm mắt cười nói: "Được đi nhiều nơi, trải nghiệm nhiều chuyện, bản thân đã là niềm hạnh phúc hiếm có."
Vương Thập Tam Lang đáp: "Nói có lý."
"Vậy, sao chúng ta không thi từ đối đáp qua đêm? Sau này sử sách sẽ ghi, đêm gió tuyết dữ dội, tạo thành bài thơ tuyệt tác như thế nào, há chẳng tuyệt sao? Ta xin mở đầu: Một đêm gió bắc thét gào..."
Không có đoạn sau, rõ ràng Hải Đường và Vương Thập Tam Lang không muốn chiều theo tính hủ nho của Phạm Nhàn, hoàn toàn im lặng.
Phạm Nhàn ho hai tiếng, cười nói: "Quá nể mặt."
"Chúng ta đều là người thô lỗ, ngươi bắt chúng ta làm thơ nối, là ngươi không nể mặt chúng ta. Hơn nữa, câu đó là do tên Phong Lạt Tử trong Thạch Đầu Ký viết. "
"Thạch Đầu Ký là do ta viết hết, ai dám bảo câu đó không phải ta viết?" Giọng vô liêm sỉ của Phạm Nhàn vang lên trong lều.
Hai người còn lại dùng thái độ im lặng để thể hiện vẻ khinh thường. Phạm Nhàn mỉm cười, mở đôi mắt mệt mỏi trong bóng tối, vừa ho vừa thở dốc nói: "Mọi thứ đã nói hết rồi, chúng ta hiểu nhau cũng đủ rồi... Nhưng ta luôn tò mò, các người sống trên đời này, rốt cuộc muốn làm gì?"
"Ta muốn thành Đại tông sư rồi bảo vệ dân chúng Đông Di như sư phụ của ta." Câu trả lời của Vương Thập Tam Lang luôn mạnh mẽ và trực tiếp như thế, tự tin và bình thường.
"Trẻ con đái dầm không có tư cách nói lời đầy uy nghiêm như vậy."
"Ta..." Đôi mắt sáng của Hải Đường nhìn lên mái lều, im lặng một lúc rồi nói: "Ta lớn lên ở sau núi ngọn núi xanh, sau đó tới Thượng Kinh thành, đi khắp thiên hạ. Ta chỉ muốn nối tiếp sơn môn, che chở cho triều đình Đại Tề thiên thu vạn đại, không bị xâm lăng, dân chúng trong nước được yên ổn. "
Giọng cô chợt trầm xuống: "Nhưng khi sư phụ đi rồi, ta mới biết mình không phải người Tề mà là người Hồ... Ta cũng không rõ mình còn muốn gì, nhưng ta nghĩ rằng nếu Đại Tề yên bình, thiên hạ thanh bình thì tốt biết mấy."
"Quả nhiên không uổng là đồ đệ của hai lão quái vật, tùy tiện nói một câu cũng lo là cho thiên hạ." Phạm Nhàn thở dài: "Thật ra trước khi quen cô, ta chưa bao giờ nghĩ đến chiến tranh hay hòa bình."
"Bởi Ngũ Trúc thúc chẳng bao giờ quan tâm những thứ đó, nên ta cũng không quan tâm, chỉ muốn sống tốt. " Giọng Phạm Nhàn rất nhẹ nhàng: "Sống càng sôi nổi càng tốt, vì từ khi ta hiểu chuyện, ta luôn cảm thấy xung quanh chỉ như mộng ảo rồi sẽ có lúc tỉnh dậy. Cảm giác đó khiến ta sống rất chăm chỉ và nghiêm túc từng ngày."
"Có lẽ ta chỉ muốn lấp đầy những chi tiết để pha loãng nỗi sợ tỉnh mộng."
o O o
Nghe lời nói thong thả của Phạm Nhàn, Hải Đường và Vương Thập Tam Lang chìm đắm trong im lặng, bọn họ chỉ nghĩ rằng Phạm Nhàn đang than thở về thân phận ly kỳ vô song và cuộc đời lận đận của mình, chứ không biết nỗi lòng thực sự của Phạm Nhàn là gì.
"Vì ngươi không muốn tỉnh dậy khỏi giấc mộng này, chắc nội dung trong giấc mộng ấy rất đẹp." Hải Đường an ủi Phạm Nhàn.
Khóe môi Phạm Nhàn hơi nhếch lên, cười khẽ, đáp: "Đương nhiên rồi, nếu không vì bảo vệ tất cả những điều tốt đẹp trong giấc mộng đó, sao ta lại tự đày ải bản thân đến nơi hoang vu này, sao ta lại phải tranh chấp với Hoàng đế lão tử, sao ta lại phải ra vẻ can đảm, giả vờ lý tưởng cao cả, vào cung hành thích rồi cẩn thận gìn giữ ổn định của triều đình Đại Khánh."
o O o
Tất cả những chuyện sau khi chuyển sinh này có thực sự chỉ là mộng ảo? Trong lều im phăng phắc, Hải Đường và Vương Thập Tam Lang đã ngủ say, duy chỉ có Phạm Nhàn vẫn thao thức, mắt nhìn đăm đăm vào bầu trời bị ngăn cách, tai vẫn lắng nghe gió tuyết gào thét ngoài lều, trong lòng không ngừng suy nghĩ.
Đã chết ở kiếp trước, nay sống lại kiếp này. Trong những năm thơ ấu Phạm Nhàn không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi luôn chực chờ tỉnh giấc. Y sợ tất cả chỉ là ảo ảnh, sợ bản thân chỉ đang ở trong trạng thái tinh thần mơ hồ, sợ đây là một vở kịch bao dung cả thiên hạ, sợ đây chỉ là trò chơi khăm cao minh, còn mình chỉ là một luồng sóng tinh thần, dòng dữ liệu hay con rối gỗ sau khi bị thôi miên.
Anh hùng thực sự dám đối diện cái chết, còn với Phạm Nhàn sống hai kiếp, điều khiến y thực sự lo sợ là không biết mình đã chết thật hay chưa. Y sợ một khi tỉnh giấc, bản thân sẽ nằm trên giường bệnh, chìm vào bóng tối, không thể nhìn thấy tất cả những khung cảnh mỹ lệ này nữa.
Non nước, biển hồ, hoa cỏ, mỹ nhân.
Y hô to thu áo trên nóc nhà Đạm Châu, làm ba trăm thơ bài trên triều đình, tất cả đều dựa trên tâm trạng càn quấy nào đó. Thế mà sau hơn hai mươi năm sống trên đất Khánh Quốc, đã từng cười từng khóc, cuối cùng y cũng có thể chứng minh rằng tất cả những điều này không phải là giấc mộng.