๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Dù cho đến giờ, y vẫn không biết Thần Miếu là gì, song y có thể khẳng định rằng tất cả những gì xảy ra chung quanh đều thật sự tồn tại, chứ không phải ảo ảnh do một vị thần linh bí ẩn nào đó tạo ra.
Bởi vì con người trên đời này thực sự tồn tại, tình cảm trên đời là hiện hữu thực tế, cùng với nhân tính, cùng với vui buồn, trần thế luôn có một số điều không thể giả mạo. Nếu thực sự có thần linh hoàn toàn khống chế tất cả những thứ này, như Thượng đế nói phải có ánh sáng, như Nữ Oa muốn nặn đất sét, như Bàn Cổ mệt mỏi nghỉ ngơi, vậy thì việc truy tìm tất cả những thứ ấy có ý nghĩa gì?
Càng tới gần Thần Miếu, Phạm Nhàn càng khó thoát khỏi những vấn đề này, cho đến tối nay mới dần dần nghĩ thông suốt. Có lẽ chuyến đi Thần Miếu lần này là để tìm câu trả lời cho một câu hỏi, nhưng thực ra điều y quan tâm nhất vẫn là thực tại phàm trần, ít ra là những con người mà y cho là hiện hữu trong thực tại ấy.
Đối với những điều không thể biết, không thể tìm hiểu, không thể tiếp xúc, không thể quan sát, thực chất những điều đó đều không tồn tại. Đây là nội dung môn vật lý mà thế giới kia từng giảng dạy, Phạm Nhàn nhớ rất rõ ràng, đêm nay chợt cảm thấy có thể áp dụng định nghĩa vật lý ấy lên hai chữ vận mệnh.
Không ai có thể thay đổi vận mệnh, nhưng y có thể chọn không chấp nhận vận mệnh của mình, hay phớt lờ vận mệnh đó. Phạm Nhàn sống trên đời này, yêu ghét những người và việc trên đời, thế giới này chắc chắn là thật, thật đến tận xương tuỷ, y tin tưởng điều đó.
o O o
Một đêm không ngủ, chân khí trong cơ thể tan rã, thiên địa nguyên khí tuy bù đắp thiếu hụt cho y qua từng nhịp thở, nhưng tốc độ vẫn chưa đủ nhanh, khí lạnh xâm nhập, tâm thần bất an, Phạm Nhàn cuối cùng đã ốm.
Khi tiếng gió tuyết gào thét bên ngoài dừng lại, khi ánh sáng trắng phản chiếu từ mặt tuyết vào trong lều, gò má Phạm Nhàn cũng trở nên tái nhợt, hai vùng da đỏ bừng không lành mạnh nổi lên dưới hốc mắt, trán nóng rực.
Điều y sợ nhất là ốm đau, giờ đây lại đến vào thời khắc rét buốt nhất. Phạm Nhàn nằm trong vòng tay ấm áp dịu dàng của Hải Đường, nghiêm túc uống thuốc do chính mình pha chế, cố gắng duy trì tinh thần, giọng khàn khàn nói: "Bình thuốc còn có lời muốn nói."
"Cứ nói đi." Hai hàng mi của Hải Đường nhíu lại đầy lo lắng, nhẹ nhàng ôm lấy y, như dỗ dành đứa trẻ.
"Không thể dừng lại, chúng ta tiếp tục đi."
“Nhưng nơi đây tuyết rơi dày quá.”
Bỗng nhiên cửa lều bị vén lên, Vương Thập Tam Lang thò đầu vào, trên mặt tràn ngập vẻ vui mừng.
Một đêm gió bấc thổi ào ào, mở cửa tuyết vẫn bay lả tả, có điều những bông tuyết này là từ dưới đất cuốn lên, trên trời không còn tuyết rơi nữa, chỉ có bầu trời xanh thẳm và vầng thái dương cô độc, không khí vẫn rét buốt như thường, nhưng cuối cùng tuyết cũng đã ngừng rơi.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cuồng phong bão tuyết, gió tuyết ngang dọc, gió lạnh tuyết bay lất phất, không về cũng chẳng trở lại được, lại thành quỷ phong tà tuyết, âm phong âm tuyết, tuyết che phủ cả trời, còn có những bông tuyết từ dưới chân sinh ra, đến đầu gối, nếu lỡ bước chân sai, chỉ sợ sẽ bị vùi lấp cả người. Chính ngày hôm nay, sau hành trình dài ngày khổ cực giữa tuyết rét, đột nhiên tất cả tuyết đều ngừng rơi, như trời cao đột nhiên cảm thấy việc liên tục rải giấy xuống nhân gian của mình thật trẻ con, không thể làm lung lay được ánh mắt kiên định nhắm về phía trước của ba người trẻ tuổi, nên phủi một cái rồi rút tay vào tay áo.
Trời quang mây tạnh, lộ ra không trung xanh lam thăm thẳm nhưng vẫn rét buốt, ánh nắng dù không ấm áp nhưng chói chang, phản chiếu ánh sáng trắng nhàm chán về mọi hướng trên băng tuyết bát ngát vô tận.
Sau cơn mưa gió chưa chắc đã có bầu trời tươi đẹp, không phải trời quang là có cầu vồng, nên khi trở về nước, A Cam vẫn phải trải qua bao nhiêu chuyện, mới có thể gặp lại Hồ Xuân rồi vẫn bị cho là không hiểu một số điều, lại tiếp tục lên đường, chạy mãi, chạy qua vô vàn phong cảnh tuyệt đẹp.
Sau cơn tuyết giá, đoàn xe trượt tuyết trên bình nguyên tuyết cũng lại lên đường trong tiếng sủa vui vẻ của đàn chó kéo xe, một lần nữa đè lên lớp băng tuyết hoặc mềm hoặc cứng, tiến về phía bắc. Phạm Nhàn sắc mặt tái nhợt, nửa người dựa vào lòng Hải Đường, vừa ho vừa cố mở mắt mệt mỏi, chăm chú quan sát địa hình rất khó nhận biết xung quanh, so sánh với lộ trình trong đầu để xác định hướng đi.
Bệnh cảm lạnh trong người càng ngày càng trầm trọng, dù vẫn còn thuốc men bên người nhưng cái lạnh tàn khốc của trời đất quả thật là tra tấn vô cùng tàn nhẫn đối với Phạm Nhàn đang bị thương nặng, chân khí đã tán loạn. Những đêm qua, mỗi khi nằm trong túi ngủ, Phạm Nhàn luôn cảm thấy xung quanh ẩm ướt lạnh buốt, ho đến nỗi như muốn nhả hết nội tạng, tiếng ho khàn khàn như tiếng dao mài trên đá, không ai biết bao giờ sẽ bị đứt đoạn.