๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đoàn xe chó kéo chậm rãi dừng lại cạnh tàn tích của một dải sông băng. Phạm Nhàn híp mắt, nhìn về phía ngọn núi tuyết xa xăm, ngắm nhìn đỉnh núi kỳ vĩ, lạnh lẽo dưới ánh bạc dịu dàng của bầu trời, trong lồng ngực không kìm được dâng lên một chút xúc động, xúc động từ tận đáy lòng nhanh chóng lan ra khắp người khiến ngón tay Phạm Nhàn khẽ run rẩy.
Trong mơ, y từng thấy ngọn núi tuyết lớn giống như Đại Đông sơn này. Trong mơ, ngọn núi tuyết cao vời vợi, thần bí và cường đại, lạnh giá như thế, giống hệt cảm giác Hoàng đế đem lại cho Phạm Nhàn. Nhưng hôm nay, khi ngọn núi tuyết vĩ đại ấy đột ngột xuất hiện trước mắt, Phạm Nhàn lại cảm thấy vô cùng phấn khởi.
Con người sợ chết nhưng sớm nghe đạo chiều chết cũng đáng, nếu trong cuộc đời ngắn ngủi có thể chiêm ngưỡng những cảnh quan mà người khác không thể thấy, biết thêm nhiều bí mật của trời đất, hiểu được những điều bí ẩn hấp dẫn con người và thúc đẩy nhân loại tiến hoá, đó là niềm loại hưởng thụ như thế nào?
Thân thể Phạm Nhàn đột ngột cứng đờ, tiếng ho dai dẳng cũng dừng lại, y tham lam ngắm nhìn ngọn núi tuyết thanh vắng kia, muốn khắc sâu cảnh tượng lay động lòng người này, để sau này dù qua bao năm tháng vẫn không thể quên đi.
Xúc động không chỉ bởi cảnh này, mà còn bởi nguyên khí trong núi nồng đậm đến mức khiến người ta run rẩy. Gương mặt Phạm Nhàn tái nhợt, gầy gò đến cực điểm, nhưng với mỗi nhịp thở, dường như cảm nhận được bản thân dần khỏe mạnh trở lại.
Hải Đường là người đầu tiên nhận ra vẻ bất thường của Phạm Nhàn. Thân thể cô cũng đã kiệt sức tới mức cùng cực, đôi mắt từng sáng rực ngày nào giờ đây đã bị cái lạnh của trời đất mài mòn thành một vệt mỏi mệt. Nhưng giờ đây, ánh mắt ấy lại sáng lên, theo ánh mắt Phạm Nhàn nhìn về phía ngọn núi tuyết kia, bất giác im lặng.
Sau khi xe trượt tuyết dừng lại, dường như đàn chó cũng cảm nhận được không khí khác lạ, khẽ gầm gừ, trong số hơn sáu mươi con chó kéo xe đã trải qua hành trình gian nan, giờ chỉ còn mười bảy con, đoàn xe cũng giảm xuống còn năm chiếc do phải vứt bỏ dọc đường.
Vương Thập Tam Lang đứng trên chiếc xe đầu tiên, không quay đầu lại, chỉ hướng mắt về phía ngọn núi kia, giọng khàn khàn hỏi: "Thần Miếu... ở trong ngọn núi này?"
"Đúng." Mấy ngày nay Phạm Nhàn đã yếu đến mức không thể nói được, nhưng không hiểu lấy sức đâu ra, y vô cùng kiên định thốt ra một tiếng.
Được xác nhận, ba người trẻ tuổi chăm chú nhìn ngọn núi tuyết phía xa, dường như không muốn bước thêm bước nào về phía trước. Bỗng Vương Thập Tam Lang nhảy khỏi xe chó kéo, gào lên điên cuồng về phía ngọn núi tuyết kia, giọng khàn đặc và giận dữ, nhưng cũng hết sức khoan khoái!
Chứng kiến cảnh này, Hải Đường và Phạm Nhàn không nhịn được bật cười, nghĩ thầm vị đồ đệ quan môn của Kiếm Lư vốn ôn hòa kiên định, cuối cùng cũng bộc phát cơn điên dại mang dấu ấn Tứ Cố Kiếm. Sau khi tiếng cười là im lặng, mắt Hải Đường ướt đẫm rồi hóa thành vài giọt lệ, những giọt lệ rơi xuống áo da nhanh chóng đông cứng, Phạm Nhàn vui vẻ lắc đầu, bất giác im lặng.
Những người không trải qua hành trình dài đằng đẵng như vậy không thể hiểu được tâm trạng của họ lúc này, đó là sự thỏa mãn khi hoàn thành đại nguyện, là phấn khởi chinh phục được trời đất, là xúc động muốn được chạm vào nơi bí ẩn nhất thế gian!
Trên con đường tuyết dài, chó kéo xe chết dọc đường, Phạm Nhàn bệnh nặng có thể chết bất cứ lúc nào, Hải Đường và Vương Thập Tam Lang cũng bị hành hạ đến mức không ra hình dạng người. Nỗi gian khổ không tả xiết ấy không thể nào diễn tả cho người ngoài hiểu được.
...Nhưng cuối cùng, họ đã đến được!
o O o
Nếu không nhờ sự chuẩn bị đầy đủ của Phạm Nhàn cùng hiểu biết sâu sắc về thiên nhiên, ba người họ chỉ có nhau trên hành trình này, chắc hẳn đã chết trên đồng tuyết từ lâu. Nghĩ vậy, Phạm Nhàn híp mắt nhìn về phía ngọn núi tuyết xa xa, không khỏi nhớ lại hai vị tiền bối cường đại từng đi trước đây, Khổ Hà đại sư và Tiếu Ân đại nhân.
Khi đoàn người của Phạm Nhàn khởi hành ở Bắc Tề là đầu xuân, giờ đây đã là mùa hè, thời điểm ấm áp nhất trong thiên địa. Nhưng đoàn người của Tiếu Ân và Khổ Hà bắt đầu hành trình vào mùa hè, dọc đường tử vong vô số, đến khi đặt chân lên ngọn núi tuyết này lại chính là mùa đông giá lạnh, đêm đen bao phủ.
Đêm đen kéo dài hàng tháng, không biết khi đó hai vị tiền bối đã vượt qua như thế nào? Không có bản đồ dẫn đường và kinh nghiệm của tiền nhân như Phạm Nhàn, mà Tiếu Ân và Khổ Hà vẫn có thể sống sót trong điều kiện khắc nghiệt đó, khiến cho trong khoảng khắc tìm được đường sống này mà Phạm Nhàn cũng không khỏi than thở.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑