๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
So với hai vị tiền bối từng ăn thịt người kia, đúng là ba người Phạm Nhàn đã may mắn và dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng vẫn kiệt sức không chịu nổi. Cũng nhờ Hải Đường và Vương Thập Tam Lang là những cao thủ hàng đầu thiên hạ, cùng với một phế nhân mang tri thức hai kiếp người như Phạm Nhàn – Hết thảy dường như đã được định sẵn, Phạm Nhàn chính là người cả kính sợ lẫn không kính sợ nhất đối với Thần Miếu, đồng thời cũng là người có khả năng lẫn nhu cầu lớn nhất trong chuyện bước vào Thần Miếu.
Nhìn thì gần chứ thực chất rất xa, Phạm Nhàn dần thoát khỏi trạng thái hưng phấn, cố nén tâm trạng, im lặng ngắm núi tuyết trước mặt, đoán già đoán non hình dáng ngôi đền trong lòng núi, giọng khàn khàn nói: “Nghỉ ngơi đêm nay, sáng mai vào miếu!”
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong hang động che khuất trong sương mù ở Thượng Kinh Tây Sơn, Phạm Nhàn từng nói trước mặt Tiếu Ân hấp hối rằng mình chỉ là du khách đi loanh quanh thế gian này, muốn được chiêm ngưỡng nhiều phong cảnh hơn nữa, nên vô cùng hứng thú với Thần Miếu.
Khác với Tiểu Hoàng đế Bắc Tề muốn nhờ sức mạnh Thần Miếu thống nhất thiên hạ, khác Hoàng đế nhà Tiền Ngụy mơ tưởng đạt được bí quyết trường sinh bất lão từ Thần Miếu, khác với Hoàng đế bệ hạ nhà Nam Khánh coi Thần Miếu như tay sai, trước đây hứng thú của Phạm Nhàn đối với Thần Miếu chủ yếu nằm ở những điều bí ẩn.
Còn Phạm Nhàn của bây giờ, nỗi khao khát mãnh liệt đối với những bí ẩn của Thần Miếu khó tránh khỏi gắn liền với nhiều suy tính thực tế hơn. Y cần bước vào ngôi đền đó, tìm kiếm dấu vết của Ngũ Trúc thúc, xác định an nguy của Ngũ Trúc thúc, đồng thời tìm cách quay trở lại nhân gian, đánh bại Khánh Đế. Thực chất, tất cả chỉ là hai mặt của một vấn đề, chỉ cần Ngũ Trúc thúc còn sống, mọi thứ sẽ ổn.
Trong nhận thức của Phạm Nhàn, không ai trên đời này có thể làm hại được Ngũ Trúc thúc, chỉ trừ chính Ngũ Trúc thúc. Tông sư che mắt bằng vải đen vĩnh viễn ở tuổi thiếu niên, sở hữu kỹ năng quá mạnh mẽ và thần bí. Cho dù có vài vị Đại tông sư thiên hạ cùng liên thủ, chỉ e Ngũ Trúc cũng có cách thoát thân, nhưng vấn đề là... hiện giờ trong ngọn núi tuyết này là Thần Miếu, cõi tiên cảnh hư ảo kia vẫn luôn tồn tại trong truyền thuyết của nhân gian, đối với địa điểm siêu thoát thế tục như vậy, có lẽ ngay cả Ngũ Trúc cũng không phải là đối thủ.
Thực tế dường như cũng chứng minh điều đó, Ngũ Trúc thúc quay lại Thần Miếu tìm nguồn cội, đã nhiều năm trôi qua mà vẫn chẳng có tin tức gì, nếu không bị giam cầm trong miếu, e là đã... rời xa cõi đời này.
o O o
Ánh nắng ban mai không hề ấm áp, lạnh lẽo chiếu xuống ba người đứng dưới chân núi. Phạm Nhàn híp mắt ngước nhìn ngọn núi tuyết vĩ đại như muốn che khuất nửa bầu trời, nhìn những tuyết băng dưới ánh bình minh phản chiếu ánh sáng long lanh như ngọc, im lặng một hồi lâu mà không nói gì.
Ba thanh niên đứng đầu thế gian đã khởi hành khỏi doanh trại từ lúc trời còn tối đen, đi mấy canh giờ mới vất vả tới gần ngọn núi tuyết lớn. Điều khiến Hải Đường và Vương Thập Tam Lang kinh ngạc là dường như Phạm Nhàn rất quen đường dưới chân núi, dẫn hai người họ dễ dàng đi qua một lối hẹp xuyên ngọn núi, thẳng tới mặt kia của núi tuyết.
Mặt kia của Đại Tuyết Sơn cũng chỉ là một đồng bằng băng giá, ngoài tuyết và băng thì chẳng có gì khác. Cả ba giống như đã vượt qua ngọn núi, tới mặt kia của núi cũng chẳng ít tuyết hơn so với nơi cắm trại của họ ở bên kia.
“Thần Miếu ở đâu?” Vương Thập Tam Lang vác bình tro cốt Tứ Cố Kiếm, mặt đỏ ửng vì lạnh, thở hổn hển hỏi.
Phạm Nhàn được Hải Đường đỡ, híp mắt nhìn lên trên núi, nói: “Hồi đó Tiếu Ân và Khổ Hà đại sư leo núi từ phía này, theo lý thì Thần Miếu phải ở ngay trước mắt chúng ta.”
Nhưng trước mắt họ chẳng có gì ngoài băng trắng tuyết muốt phủ kín ngọn núi, không thể thấy màu sắc thực sự. Lúc này gió không lắm, trời cũng chưa hề đổ tuyết, tầm nhìn vô cùng rộng rãi, trong không gian trong vắt ấy hoàn toàn không tìm thấy dấu vết tạo vật của con người.
Hải Đường đỡ Phạm Nhàn, im lặng một lúc rồi đột nhiên lên tiếng: "Theo lời đồn cổ xưa, Thần Miếu mỗi năm chỉ xuất hiện một hai ngày trước mặt thế nhân. Nếu không muốn bị phàm nhân nhìn thấy, dù họ có tìm kiếm thế nào cũng sẽ không tìm ra Thần Miếu."
"Truyền thuyết dẫu sao cũng chỉ là truyền thuyết." Phạm Nhàn che miệng ho hai tiếng, áo khoác trên người dày cộm, cố gắng chống chọi cái lạnh bên ngoài. Thật kỳ lạ, bây giờ Thần Miếu gần trong gang tấc, dù không biết phương vị nhưng dòng nguyên khí dày đặc trời đất bắt đầu tuôn vào cơ thể y, khiến vết thương và bệnh tình thuyên giảm không ít.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑