๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vất vả lắm cơn ho mới dừng lại, Phạm Nhàn mở mắt nhìn đống đá lởm chởm trên núi, nói: "Truyền thuyết chưa hẳn là thật. Hồi đó sư phụ cô và Tiếu Ân đại nhân chờ Thần Miếu xuất hiện một hai ngày, đã ở dưới chân núi này suốt mấy tháng, chẳng biết đã ăn bao nhiêu thịt người... Ta không muốn chờ đợi nữa."
Phạm Nhàn đã trải qua hai kiếp sống, nên y hoàn toàn tin tưởng có thiên ý trong cõi vô hình, nhưng giáo dục kiếp trước khiến y khó thoát khỏi tư tưởng vô thần, nên mâu thuẫn này khiến y vừa kính sợ Thần Miếu, vừa không quá tin vào truyền thuyết.
"Nếu truyền thuyết không đúng, thì chắc chắn Thần Miếu ẩn trong núi này có thủ thuật che mắt." Toàn bộ khuôn mặt Hải Đường giấu dưới cổ áo lông, cô lớn tiếng nói: "Nếu phải lục soát cả ngọn núi, với tình trạng hiện tại của chúng ta, chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian."
"Ta cũng hiểu, nếu phải tốn nhiều thời gian thì nên bắt đầu nhanh lên." Phạm Nhàn khàn giọng nói rồi liếc nhìn Vương Thập Tam Lang, "Các ngươi chắc cũng thấy đấy, ban đêm ở nơi đây rất ngắn, mấy ngày nữa sẽ không còn đêm, sẽ thuận tiện hơn khi tìm kiếm."
Suốt mấy tháng khổ nhọc trong tuyết rét, Phạm Nhàn không còn che giấu kiến thức đời trước trước mặt hai người bạn. Mỗi phán đoán của y đều trở thành sự thật, nhưng Hải Đường và Vương Thập Tam Lang không biết căn cứ của y, nên trong lòng họ Phạm Nhàn ngày càng thần bí và khó lường.
Suốt những tháng qua, hai người không hề nghi ngờ hay do dự với bất kỳ phán đoán hay chỉ thị nào của Phạm Nhàn. Nhưng giờ đây, khi ba người đứng trước núi tuyết, sắp bắt đầu tìm kiếm Thần Miếu, Vương Thập Tam Lang không tiến lên núi mà nhìn Hải Đường.
Vào lúc ấy, Hải Đường cũng vừa nhìn Vương Thập Tam Lang, ánh mắt hai người giao nhau, đều nhận ra nỗi lo lắng và kinh hoàng trong mắt đối phương.
Phạm Nhàn nhận ra sự bất thường của hai người bạn, nhíu mày ho nhẹ: "Sao vậy?"
Vương Thập Tam Lang im lặng một lúc rồi nhìn Phạm Nhàn nói: "Chúng ta chỉ tò mò, Thần Miếu đã ở ngay trước mắt, theo như phán đoán của ngươi, dù phải mất bao lâu, chúng ta cũng có thể tìm ra Thần Miếu trước khi đêm xuống."
Phạm Nhàn gật đầu, không hiểu ý ngươi ta, nhíu mày sâu thêm. Hải Đường bên cạnh thở dài: "Ý chúng ta là sắp tìm được Thần Miếu rồi, dù là để khám phá bí mật hay cứu đại sư mù... dù sao ngươi cũng nên có kế hoạch trước, chuẩn bị gì đó, hay nếu ngươi có hiểu biết gì thì cũng nên báo trước với chúng ta. Với tình trạng sức khỏe hiện tại, nhiều việc ngươi cần chúng ta làm thay."
Thần Miếu như tiên cảnh trong lòng người đời, hôm nay ba người đi tìm Thần Miếu là việc lớn, thế mà Phạm Nhàn lại tỏ ra thong dong đến mức qua loa, giống như chỉ đi du lịch vậy.
Ai biết trên núi chứa đựng nguy hiểm và thần uy gì khiến phàm nhân khó có thể chống trả? Cho dù Hải Đường và Vương Thập Tam Lang là những người có ý chí vững vàng nhất, nhưng đối diện với núi tuyết, trong lòng vẫn không kìm nén được cảm giác hoang mang và sợ hãi. Họ thật sự không hiểu tại sao Phạm Nhàn vẫn có thể thong dong đến thế.
"Hồi đó Khổ Hà đại sư và Tiếu Ân đại nhân đã sống sót quay trở lại từ Thần Miếu. Nơi này chẳng đáng sợ như mọi người tưởng." Phạm Nhàn hơi ngẩn ngơ rồi cay đắng nói: "Năm đó cả hai cũng là cường giả cửu phẩm, nhưng bị dày vò nửa năm suýt chết, chắc chắn thực lực kém hơn chúng ta bây giờ. Nếu họ sống sót quay về, chúng ta sợ gì?"
"Hơn nữa Ngũ Trúc thúc và Hoàng đế bệ hạ đều nói Thần Miếu đã đổ nát, không còn lực lượng." Phạm Nhàn hạ thấp tầm mắt: "Ta tin vào phán đoán của Hoàng đế bệ hạ, bởi vì cuộc đời này hắn hầu như không sai."
Nhưng dù tan hoang, đó vẫn là Thần Miếu, làm sao phàm nhân không cúi đầu tôn thờ?
"Vấn đề quan trọng là, ta chỉ biết lối vào Thần Miếu, còn bên trong ra sao thì ta cũng không rõ." Phạm Nhàn bất đắc dĩ nở nụ cười: "Như vậy, có chuẩn bị cũng vô dụng thôi, cứ tìm đã, tìm ra rồi tính tiếp."
Đây là cách làm rất thiếu trách nhiệm. Cả cuộc đời đắm chìm trong Giám Sát viện, Phạm Nhàn chưa bao giờ hành động khi chưa chuẩn bị, dù đối đầu Hoàng đế bệ hạ y vẫn tính toán kỹ lưỡng càng để thắng lợi. Nhưng hôm nay trước ngọn núi xa lạ này, làm sao y có thể chuẩn bị được gì?
o O o
Ngọn núi tuyết vẫn im lặng đến giá lạnh, dường như hoàn toàn không hay biết có ba phàm nhân đang căng thẳng nhưng lặng lẽ tìm kiếm bí mật của nó. Trong truyền thuyết, Thần Miếu vốn có thể làm được mọi điều, biết mọi thứ, nhưng giờ đây vẫn ẩn mình trong tuyết giá, không chịu lộ diện.
Leo lên núi hồi ngày, gió trên núi dần mạnh lên, thổi bay tuyết trên đá che mờ tầm nhìn. Nhưng ánh mắt Phạm Nhàn vẫn trong veo và tĩnh lặng, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Trong suy đoán của y, Thần Miếu chỉ hiện thế một hai ngày mỗi năm, và lần Tiếu Ân nhìn thấy Thần Miếu là ngày đầu tiên sau khi đêm dài kết thúc, chắc chắn có quy luật nào đó ẩn sau đó.