๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bề mặt gương do ánh sáng tạo thành chìm vào sự tĩnh lặng, dường như đang phân tích xem có nên đáp ứng yêu cầu của Phạm Nhàn hay không.
"Ta sẽ ném viên gạch đầu tiên." Phạm Nhàn ho hai tiếng, cảm thấy mệt mỏi, từ từ ngồi xuống nền đất lạnh, vừa hít thở nguyên khí tràn ngập không gian, vừa dùng giọng khàn khàn chậm rãi nói: "Thần Miếu là một di tích, là di chỉ của một nền văn minh nào đó. Nói theo cách của ngươi, đây là bảo tàng quân sự, vì thế bên trong lưu giữ những tồn tại đáng sợ nhất của nền văn minh đó. Ngươi không chịu nói lịch sử Thần Miếu, ta chỉ có thể dựa vào những bức tranh và một số hiểu biết của bản thân để suy đoán."
"Nền văn minh đó chắc chắn là thứ ta quen thuộc."
Phạm Nhàn nhắm mắt lại, nghĩ đến lời nói của Tiếu Ân trong hang động, cùng những lời Ngũ Trúc thúc từng nói. Có lẽ lần thứ hai mẫu thân quay lại Thần Miếu tìm Ngũ Trúc thúc sau khi thoát ra lần đầu, chiếc rương đó đã bị mẫu thân đánh cắp từ miếu.
Trong bảo tàng quân sự có khẩu súng Barret rõ ràng cho thấy niên đại của bảo tàng muộn hơn thời điểm Phạm Nhàn rời đi, và cùng nền văn minh vẫn được kế thừa. Phạm Nhàn không tin nền văn minh cổ xưa nào cũng có thể chế tạo được một khẩu súng giống như thế.
Nghĩ đến nền văn minh quen thuộc có liên hệ mật thiết với thế giới mình từng sống giờ trở thành bóng ma lịch sử, thành một ngôi miếu hoang trên núi tuyết mà người đời không thể tiếp cận, những người Phạm Thận từng yêu quý giờ đã trở thành hồn ma, những thứ từng quan sát, chiêm ngưỡng giờ chỉ còn là tro bụi, trong lòng Phạm Nhàn chợt đau nhói.
Đau đớn không mãnh liệt nhưng rất rõ ràng, chua xót, buồn bã. Trước sau không còn ai, ngoài Diệp Khinh Mi chỉ còn mình. Thiên địa mênh mông, làm sao chịu nổi? Nỗi cô độc nghìn năm đè nặng trên vai y, thật quá nặng nề.
Phạm Nhàn ngồi dưới đất, ho liên tục, thở gấp gáp. Một lúc sau, ánh mắt y lạnh nhạt, u buồn, nhìn vệt sáng trên không, vẻ mặt như cười như không hỏi: "Là đồng hành từng trải, ngươi có thể nói cho ta biết thế giới khi xưa bị hủy diệt thế nào không? Có thằng điên nào ném bom hạt nhân lung tung à?"
Mặt gương bằng phẳng như băng, lâu lắm sau giọng ôn tồn nói vang lên khắp kiến trúc: "Đó là trận đại chiến thần giới. Các tiên nhân dùng pháp bảo kinh thiên, gợn sóng dữ dội, địa cầu biến dạng, núi lửa phun trào..."
“Đủ rồi!” Giọng nói đầy phẫn nộ của Phạm Nhàn vang vọng trong không gian trống trải của tòa nhà. Y nhìn chằm chằm vào tấm gương, ho dữ dội đến nỗi cuối cùng phun ra một vệt máu. Y quật cường lau sạch vết máu ở khóe môi, quát tháo về phía tấm gương: “Ông đây chính là người tới từ Thần giới chó má kia! Đừng có lôi những chuyện rắm thối ấy ra nữa!”
“Ngươi chỉ là bảo tàng nát, chứ không phải Thần Miếu chó má gì cả!”
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hoàng cung Khánh Quốc đầy xuân tình, bên trong Ngự Thư phòng vang lên một giọng nói thanh thúy nhưng lạnh lẽo. Cánh cửa gỗ Ngự Thư phòng hé mở một khe để thông thoáng, Diêu thái giám và các thái giám cung nữ cẩn thận chờ bên ngoài, không dám bước vào.
“Ngồi ở địa vị cao trong triều đình thì lo cho dân, ở xa trong giang hồ thì lo cho quân vương. Dù tiến cũng lo, lui cũng lo. Vậy thì bao giờ mới được vui vẻ? Hẳn là phải nói: trước lo nỗi lo của thiên hạ rồi sau mới vui theo niềm vui của thiên hạ...”
Phạm Nhược Nhược nhỏ giọng đọc bài văn xong, khép sách lại rồi đi đến một góc Ngự Thư phòng, bắt đầu ngồi đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nhìn ngắm cây cối xanh tươi bên ngoài, không khỏi nghĩ đến huynh trưởng của mình. Nghe nói bọn họ đi về phương bắc, vậy phương bắc có gì? Chẳng lẽ chính là Thần Miếu ở phương bắc trong truyền thuyết? Nghe nói vùng cực bắc quanh năm tuyết phủ, hoàn toàn không phải nơi phàm nhân có thể tiếp cận, không biết ca ca giờ thế nào rồi?
Lúc này đã là cuối xuân, đã qua bốn tháng kể từ lần biến loạn trong cung trước đây. Hoàng cung Khánh Quốc bọc trong ánh nắng êm dịu, nhưng bên trong Ngự Thư phòng vẫn duy trì một không khí lạnh lẽo. Hoàng đế bệ hạ nằm trên long sàng, người đắp một tấm chăn mỏng, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt vô hồn, nhìn theo hướng ánh mắt của Phạm Nhược Nhược, ngắm nhìn những cây xanh ngoài cửa sổ. Không hiểu sao, trong lòng bệ hạ vô cùng chán ghét những cây xanh đó, có lẽ vì ngài cảm nhận được xuân đi thu đến, vạn vật vẫn luân chuyển, sự thay đổi tự nhiên không thể cưỡng lại này.
“Lo cho quân vương, lo cho dân chúng... Hồi đó, khi còn ở hoàng cung Bắc Tề, An Chi đã từng nói câu ấy, sau đó bị Tiểu Hoàng đế ép viết thêm một đoạn, nhưng cuối cùng cũng chỉ viết có một đoạn ngắn ngủi như vậy.” Hoàng đế chậm rãi nói: “Trẫm chỉ không hiểu nổi, một đứa trẻ có thể nói ra những lời như thế, sao lại có thể làm ra chuyện bất hiếu đến như vậy.”