๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đã qua một thời gian dài, đương nhiên triều đình Khánh Quốc biết Phạm Nhàn kia đã sớm trốn khỏi kinh đô, tin tức từ phương bắc truyền về còn chỉ rõ chính xác nơi ẩn náu của Phạm Nhàn. Nhưng điều khiến nhiều quan lại Nam Khánh cảm thấy bất ngờ là, sau khi thoát khỏi kinh đô Phạm Nhàn đã không chạy đến nương nhờ triều đình Bắc Tề, điều càng bất ngờ hơn là dường như bệ hạ chỉ trút cơn thịnh nộ lên Phạm Nhàn, cũng không triển khai đại thanh trừng trong nội bộ Khánh Quốc.
Đôi mắt Hoàng đế híp lại, những hàng mi thưa thớt như lá mùa thu khô héo, đung đưa trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ngài. Ánh mắt ngài lướt qua vai Phạm Nhược Nhược, bỗng hỏi: "Hay là trẫm thật sự không phải là một Hoàng đế tốt?"
Đây thật sự là một câu hỏi đáng thương, một câu hỏi vô lý. Rốt cuộc Khánh Đế trên ghế rồng đã làm những gì, đó là vấn đề cần sự công nhận của lịch sử. Nhưng không hiểu sao, vị nam nhân mạnh mẽ nhất thiên hạ lại rất cần sự công nhận của một số người.
Ban đầu ngài muốn giam giữ Phạm Nhàn trong kinh đô, cũng chỉ là muốn mượn đôi mắt của Phạm Nhàn, nói với những kẻ đã khuất. Giờ đây Phạm Nhàn đã phản bội, ngài đã quen với việc hỏi Phạm Nhược Nhược câu hỏi này, và rõ ràng câu hỏi này đã được hỏi không chỉ một lần, bởi vì Phạm Nhược Nhược thậm chí không quay đầu lại, trực tiếp đáp lại: “Đây không phải là câu hỏi mà thần nữ nên trả lời.”
Bên ngoài Ngự Thư phòng bỗng vang lên giọng nói của Diêu thái giám: “Nghi Quý phi đến, Thần quận chúa đến...”
Chưa dứt lời, Nghi Quý phi và Lâm Uyển Nhi đã bước vào. Rất rõ ràng, thời gian gần đây hai người họ lui tới nơi này không ít lần. Hoàng đế chỉ lạnh lùng nhìn họ một cái, không quở trách, càng không ra lệnh đuổi họ đi, mặc kệ họ đến bên long sàng, đỡ ngài ngồi dậy.
Lâm Uyển Nhi thay tất cả chăn đệm trên long sàng, vừa lau mồ hôi trên trán, vừa cười nói: “Toàn bộ là bông mới ở Trung Châu, thêu thùa đều là kiểu theo thịnh hành nhất bên Tuyền Châu, ngài hãy thử xem có thoải mái không.”
Nghi Quý phi lấy ra vài món ăn từ hộp, cẩn thận từng miếng nhỏ đút cho bệ hạ, vừa đút vừa lải nhải: “Hai hôm nay trời nắng đẹp, bệ hạ cũng nên ra ngoài đi dạo.”
Hoàng đế lạnh lùng nói: “Ngày nào cũng đến, không thấy phiền à. Có phải trẫm không thể cử động đâu.” Đúng là thương thế của Hoàng đế vẫn chưa lành, thậm chí còn kéo dài bất thường, vượt ngoài dự đoán của Thái Y viện và Phạm Nhược Nhược, có lẽ thực sự do tuổi già. Nếu đặt trong thời kỳ đỉnh cao của Khánh Đế, dù thương tích nặng đến đâu, e rằng lúc này ngài đã hồi phục như ban đầu.
Dường như Lâm Uyển Nhi không nghe thấy lời của Hoàng đế cữu cữu, vẫn tươi cười xoa bóp vai cho ngài. Phạm Nhược Nhược ở bên cạnh nhìn một lúc, không nhịn được lắc đầu, ngồi sang bên kia Hoàng đế, cũng bắt đầu xoa bóp.
Trong Ngự Thư phòng chìm vào im lặng, Nghi Quý phi vẫn ngồi yên trước mặt Hoàng đế, mỉm cười nhìn cảnh tượng này. Triều đình không tiến hành đại thanh trừng, quan viên phe Hạ bị Phạm Nhàn tàn sát gần hết, ngược lại khiến nội bộ triều đình trở thành một khối thép vững chắc. Gần đây Tam hoàng tử Lý Thừa Bình dưới sự dẫn dắt của Hồ Đại học sĩ, bắt đầu tiếp xúc chính sự, mặc dù bụng Mai phi đã rất lớn, nhưng cho dù nhìn thế nào, nội bộ Khánh Quốc vẫn trong trạng thái ổn định tới kỳ diệu.
Ít ra trong mắt thiên hạ, dường như Hoàng đế không có ý định thay đổi người kế vị.
Có vẻ như Khánh Quốc không có gì thay đổi, trái lại còn tốt đẹp hơn một chút, ngoại trừ chàng trai trẻ tên Phạm Nhàn kia, y đã biến mất khỏi nhân gian gần nửa năm nay rồi, không ai biết y ở đâu, còn sống hay đã chết.
Lâm Uyển Nhi cũng không làm theo kế hoạch mà Phạm Nhàn sắp đặt, đưa cả nhà trở về Đạm Châu, mà vẫn lặng lẽ ở lại kinh đô, lui tới cung đình thường xuyên hơn một chút so với trước đây. Cảnh tượng này không biết đã khiến bao nhiêu người kinh hoàng.
“Ngày mai trẫm sẽ lên triều. Các ngươi đừng đến nữa.” Sau một hồi im lặng, Hoàng đế đột nhiên lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng, nhưng lại có chút u uất rất khó nhận ra. Có lẽ ngay cả với một nam nhân như vậy, thực ra những ngày qua cũng rất thích được người thân hầu hạ, nhưng dù sao đám người thân này cũng là của đứa con dám chống đối mình.
“Vâng, thưa bệ hạ.” Lâm Uyển Nhi cười hiền hòa, không nói thêm gì nữa, cô biết rõ mình đang làm gì, cũng biết mình chỉ đang kế tục ý nghĩ của Phạm Nhàn.
“Đừng hy vọng thằng nhóc đó còn sống sót trở về. Giả như nó thật sự trở lại, cho dù trẫm có tha cho nó một mạng, quan lại trong thiên hạ cũng không thể cho phép nó tiếp tục sống.” Hoàng đế chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng cũng như hàng mi của ngài cụp xuống, trông có vẻ rất mệt mỏi.