๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đó là cảm giác day dứt tự nhiên của người đệ tử, nhưng Vương Thập Tam Lang nhìn tro cốt Tứ Cố Kiếm rơi lên cửa chính Thần Miếu, trên bệ đá, không hiểu sao trong lòng xúc động, những e ngại, lo lắng cuối cùng cũng biến mất.
Phạm Nhàn bỗng cười khà khà nói: "Nếu sư phụ ngươi biết xương cốt mình còn có thể đập cửa Thần Miếu một lần nữa, chắc hồn phách lão sẽ vui mừng bay lượn khắp nơi..."
Hai thanh niên hiểu rõ tâm ý của Tứ Cố Kiếm, nên mới ném tro cốt lên cửa Thần Miếu. Họ biết chắc chắn điều này phù hợp với suy nghĩ của vị Đại tông sư kia.
Cuối cùng Vương Thập Tam Lang cũng cười phá lên.
Lúc này điều duy nhất cần cân nhắc là cánh cửa Thần Miếu đã bị đập, chắc chắn Thần Miếu chắc chắn sẽ có phản ứng. Vương tam thương nhận lấy gậy gỗ từ tay Phạm Nhàn tiếp, thắt lưng hơi khom xuống, nhìn chằm chằm vào cánh cửa Thần Miếu, bắt đầu chuẩn bị một đòn liều mình.
Phạm Nhàn vươn tay phải lên, ngăn hành động của hắn lại, gương mặt như cười như không, im lặng chờ đợi phản ứng từ Thần Miếu. Tâm trí của y đã thoát ly mọi lo sợ hay mất mát, Hải Đường và Vương Tam Lang cho rằng việc y trở lại Thần Miếu là liều lĩnh, nhưng y không nghĩ vậy. Bởi lần trước, y đã sai sót một lần khi tính toán Thần Miếu, suýt nữa chết oan, nhưng y tin rằng lần này mình sẽ không sai lầm. Bởi bây giờ, trong Thần Miếu chỉ còn lại một mình Ngũ Trúc thúc, miễn là có thể đánh thức được Ngũ Trúc, Thần Miếu này còn là cái thá gì?
<< o O o>>
Phản ứng của Thần Miếu rất nhanh chóng, cánh cửa nặng nề kia mới hé mở một chút đã có một cái bóng đen kỳ lạ đáng sợ ào ra, như một tia chớp đen hay như bóng đêm ập đến, chớp mắt đã xuyên qua không gian và thời gian, lao thẳng tới trước mặt Phạm Nhàn.
Áo vải đen, tay cầm dùi sắt, một nhát đâm ra, rít gào xé rách không trung, không ai có thể ngăn cản đòn đánh đáng sợ này.
Phạm Nhàn không thể, Vương Tam Lang cũng không thể, cho dù Tứ Cố Kiếm còn sống cũng chẳng làm được, huống hồ bây giờ trong người ba người là Tứ Cố Kiếm chỉ còn là mấy mảnh xương vụn và tro bụi trên mặt đất mà thôi.
o O o
Có điều, mũi dùi sắt vô tình, lạnh lùng ấy chợt dừng lại trước ngực Phạm Nhàn!
Từ tốc độ nhanh chóng quỷ mị quay trở lại trạng thái tĩnh lặng hoàn toàn, thực lực này thật đáng sợ biết bao!
Phạm Nhàn vẫn lặng lẽ nhìn người thân trước mặt, nhìn cường giả lạ lẫm, sứ giả của Thần Miếu, nói: "Có phải ngươi đang rất tò mò?"
o O o
Không biết là vì Ngũ Trúc nhận ra phàm nhân trước mặt chính là mục tiêu cần thanh trừ của Thần Miếu, hay vì Phạm Nhàn nói ra những lời kỳ lạ này, dù sao, dùi sắt của Ngũ Trúc cũng không đâm ra, chỉ dừng lại trước cổ họng Phạm Nhàn.
Đầu nhọn của dùi sắt cũng không sắc bén, cũng chẳng hàm chứa chân khí hùng hồn khiến người ta run sợ, chỉ ổn định giữ khoảng cách như sắp chạm vào cổ họng mềm mại của Phạm Nhàn. Chỉ cần ngón tay cầm dùi sắt rung động, cổ họng Phạm Nhàn sẽ nát bấy ngay lập tức.
Vương Thập Tam Lang bên cạnh hồi hộp chăm chú theo dõi cảnh tượng này, cuối cùng cũng tin lời Phạm Nhàn. Trước mặt tông sư áo vải kỳ lạ này, không ai có thể giúp Phạm Nhàn điều gì, người giúp đỡ Phạm Nhàn rốt cuộc vẫn chỉ là chính bản thân y.
Phạm Nhàn dường như không thấy mũi dùi sắt dưới cằm mình, chỉ nhìn Ngũ Trúc thúc gần kề trong tầm tay, mỉm cười ôn hòa, nhẹ nhàng nói: "Ta biết ngươi rất tò mò."
"Ngươi tò mò tại sao ngày đó ngươi biết rõ ta chưa chết, lại vi phạm bản năng vâng lời Thần Miếu, thả ta ra ngoài." Phạm Nhàn hạ thấp tầm mắt, ánh mắt dịu dàng.
"Ngươi tò mò tại sao trong ký ức không hề có ta, nhưng nhìn ta lại thấy quen thuộc, thân thiết." Đôi mắt Phạm Nhàn bỗng tỏa sáng.
"Ngươi càng tò mò, ngày đó ta làm sao tránh khỏi nhát đâm chết người của ngươi. Ngươi là sứ giả Thần Miếu, ta chỉ là phàm nhân, mục tiêu cần thanh trừ của Thần Miếu, sao ta lại hiểu rõ ngươi đến thế..." Phạm Nhàn chậm rãi nói, nhìn khuôn mặt vô cảm của Ngũ Trúc thúc.
"Tất nhiên, xin hay tin lời ta, trên đời này không ai hiểu rõ cảm giác tò mò lớn nhất của ngươi bây giờ hơn ta."
"Điều khiến ngươi tò mò là tại sao ngươi lại cảm thấy quen thuộc, thân thiết như vậy. Nhưng điều ngươi tò mò nhất là tại sao... ngươi lại tò mò đến thế!"
Bảy câu liên tiếp về tò mò được tuôn ra từ đôi môi mỏng manh và nhợt nhạt của Phạm Nhàn, không hề vướng bận, không chút do dự, chỉ như dòng nước phun trào, từng bước dồn ép, câu nói thẳng thắn như mũi tên vào trái tim lạnh lẽo được che phủ bởi tấm vải đen kia.
Sau khi nói xong bảy câu, Phạm Nhàn cảm thấy nỗi mệt mỏi ập đến, không nhịn được ho hai tiếng!
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑