๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thập Tam Lang cõng một vại lớn trên lưng, trông rất nặng nhọc, nhưng suốt mấy tháng qua, hắn luôn rèn luyện sức chịu đựng trong tuyết giá, tinh thần và ý chí đã đạt tới cực hạn, chẳng màng gánh nặng đó. Phạm Nhàn nhìn bóng dáng hắn, ánh mắt sáng lên rồi lại lặng đi, ho nhẹ rồi nói: "Cho dù muốn mai táng sư phụ ngươi trong Thần Miếu, hoàn thành di nguyện của ông ấy, chúng ta cũng phải đến đây một chuyến."
Thập Tam Lang im lặng một lúc rồi nói: "Không cần an ủi ta, nếu chỉ vì việc này, một mình ta đến cũng được. Có vẻ ngươi vốn đã đắc tội thần tiên trong miếu, đi cùng ngươi, ta còn nguy hiểm hơn nữa."
Phạm Nhàn cười nói: "Ngươi thật vô lương tâm."
"Di nguyện sư phụ ta là rải tro cốt trên những bậc thang đá xanh này..." Thập Tam Lang bỗng thở dài, nhìn lên những bậc thang đá xanh vút cao.
Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi lắc đầu: "Kiếm Thánh cho rằng nơi này là Thần cảnh, nên sẵn lòng đặt mình lên những bậc thềm đá xanh này. Chúng ta đều từng vào miếu, đương nhiên biết đó không phải Thần cảnh thật sự. Giờ đây ngươi vẫn định làm theo ý của sư phụ hay sao?"
"Vậy chúng ta nên làm thế nào?"
"Đeo lên lưng rồi nghe ta."
Từ mấy năm trước đêm tuyết ấy, Vương Thập Tam Lang mới vừa rời Kiếm Lư, được sư phụ Tứ Cố Kiếm phái đến Nam Khánh, phái đến bên Phạm Nhàn, đã quen nghe theo Phạm Nhàn. Dù Phạm Nhàn coi hắn như bằng hữu, song Thập Tam Lang chẳng hề có ý thức làm đồng bọn, có lẽ vì lười suy nghĩ chuyện phức tạp, hay vì một lòng hiến thân cho kiếm, mà hắn giao hết những việc cần bày mưu cho Phạm Nhàn. Vậy nên lúc này Phạm Nhàn bảo nghe theo y, tất nhiên Vương Thập Tam Lang cũng chỉ nghe theo. Vác trên lưng cái bình tro cốt nặng nề, đỡ Phạm Nhàn bị thương nặng, từng bước một leo lên núi tuyết.
Không rõ leo bao lâu, những bậc thềm đá xanh dài dằng dẵng cuối cùng cũng tới điểm cuối. Ngôi miếu xám mái đen trang nghiêm vô cùng, to lớn vô cùng hiện ra trước mắt phàm nhân. Dù đã là lần thứ hai đến đây, nhưng tận chứng kiến Thần Miếu, Vương Thập Tam Lang vẫn không ngăn được xúc động trong lòng.
Tâm trạng Phạm Nhàn rất bình thản, chỉ có hơi thở trong lồng ngực hơi gấp gáp, ho dữ dội lên, tiếng ho vô cùng bất kính vang khắp sân trước Thần Miếu, truyền xa trong sơn cốc núi tuyết.
Vương Thập Tam Lang lo lắng liếc nhìn y, nghĩ bụng tới trộm người phải có chút tự giác hái hoa chứ, sao cứ phá phách như sợ Thần Miếu không biết bên ngoài có người vậy.
Phạm Nhàn ho mãi, ho đến mức thân hình cong như con tôm, suýt nữa làm rách vết thương ở ngực bụng mới từ từ thẳng người dậy. Lưng y thẳng tắp, con ngươi hơi co lại, lạnh lùng nhìn bảng hiệu lớn trên chùa cùng ba chữ "M" trên đó, im lặng đến rợn người.
Tất nhiên Thần Miếu biết bên ngoài có người đến, chắc là giờ phút này cũng biết mục tiêu số một mình muốn xóa sổ, con trai của Diệp Khinh Mi, bạn đồng hành ở Thần giới Phạm Nhàn đã đến trước chùa. Điều khiến Phạm Nhàn hơi bất an là thái độ im lặng kỳ quái của ngôi chùa, khiến y liên tưởng đến nhát đâm lưu tình của Ngũ Trúc thúc...
Không im lặng quá lâu, khóe môi Phạm Nhàn giật nhẹ, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ đen dày của chùa, hít sâu một hơi, ngạo nghễ phun ra một chữ: "Đập!"
o O o
Số phàm nhân biết được vị trí của Thần Miếu rất ít ỏi, đã từng đến Thần Miếu càng hiếm hoi, ít nhất trong vài trăm năm gần đây, chỉ có đại pháp sư phương tây Ba Nhĩ và Khổ Hà Kỳ Tiếu Ân từng ghé qua đây. Ngay cả thê tử của Ba Nhĩ là Phục Ba cũng chưa có dịp đến Thần Miếu du ngoạn. Trong tưởng tượng của mọi người, bất kỳ ai đến Thần Miếu đều phải cung kính, tuyệt đối không thể ngờ rằng hôm nay lại có người muốn đập cửa Thần Miếu.
Phá cửa đi vào, đó là cách của bọn lưu manh, dù có thể đập vỡ cánh cửa dày đặc của Thần Miếu hay không thì phải xét sau, nhưng ít nhất chữ "đập" của Phạm Nhàn đã thể hiện y không sợ chọc giận Thần Miếu, bởi vì y biết Thần Miếu chỉ là vật chết, không có cảm xúc như người.
Vương Thập Tam Lang không chút do dự, gầm lên một tiếng, một tay nâng bình tro cốt Tứ Cốt Xung lên bên cạnh, chân khí trong cơ thể tuôn chảy, vù một tiếng, hung hãn ném cái bình màu nâu về phía trước!
Chỉ nghe bùm một tiếng, bình tro cốt vỡ vụn trên cánh cửa Thần Miếu, bụi mù bay tung tóe, còn lẫn vài mảnh xương chưa cháy hết bay ra!
Bụi tro bay đi, cánh cửa chính Thần Miếu dày đặc không bị đập vỡ, chỉ xuất hiện một vết lõm sâu, trông thê lương đến lạ. Điều khiến người ta chú ý nhất là bên cạnh vết lõm, một mảnh xương sắc nhọn đâm sâu vào cửa.
Giống như một lưỡi kiếm.
Đôi môi Vương Thập Tam Lang khô khốc, mắt không rời mảnh xương nhọn, nghĩ thầm dù đã chết, hài cốt của sư phụ vẫn toát lên kiếm ý.