๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ít ra ngươi không muốn giết ta, điều này cũng tốt phải không?" Phạm Nhàn nhìn theo lưỡi dùi sắt thẳng tắp, nhìn vào khuôn mặt lạnh lẽo của Ngũ Trúc, muốn cười mà suýt khóc, hít một hơi sâu để bình tĩnh lại rồi bắt đầu: "Xưa lắm rồi, có một bé gái xinh đẹp sống cùng ngươi trong ngôi miếu này, ngươi còn nhớ không?"
Mũi dùi sắt trong tay Ngũ Trúc vẫn bất động theo nhịp thở sâu của Phạm Nhàn, lúc tiến lúc lui nhưng vẫn dí sát cổ họng Phạm Nhàn, giống như cổ họng Phạm Nhàn rung động khi nói cũng kèm theo những nhịp di chuyển vi diệu của mũi dùi sắt, chỉ là động thái di chuyển đó cực kỳ nhỏ bé, mắt thường khó nhận ra.
Phạm Nhàn không để ý Ngũ Trúc còn nhớ bao nhiêu, vẫn bình tĩnh và chân thành kể lại câu chuyện liên quan đến Ngũ Trúc. Cô bé đưa hắn thoát khỏi Thần Miếu, cùng đi Đông Di thành, gặp một thằng ngốc, làm một vài chuyện rồi đến Đạm Châu, gặp một lũ ngốc cộng một thái giám ngốc khác, lại tới những chuyện tiếp theo...
Tuyết trên trời rơi xuống từ từ, mang lại cho Thần Miếu cảm giác thiêng liêng và bi tráng khó tả. Có lẽ ông lão trong miếu đang lặng lẽ thúc giục hành động của Ngũ Trúc bằng nào đó. Trong khi Phạm Nhàn thỉnh thoảng ho khan, thỉnh thoảng im lặng, giọng khàn khàn mệt mỏi như một mệnh lệnh trái ngược, khiến Ngũ Trúc duy trì tư thế hiện tại, ngồi bất động trước cổng Thần Miếu.
Dần dà tuyết phủ trắng hai người. Ngũ Trúc gần mái hiên Thần Miếu hơn nhưng trên người lại nhiều tuyết hơn, có lẽ vì nhiệt độ cơ thể thấp hơn.
Thời tiết càng lạnh, tuyết trên người Phạm Nhàn tan ra, chảy dọc áo da vào trong, khiến y ho nhiều hơn, nhưng lời kể vẫn liên tục, miêu tả quá khứ của Ngũ Trúc.
"Hình ảnh trên chiếc xe ngựa như đang quay ngược lại..." Phạm Nhàn ho hai tiếng, lau nước mũi đóng băng bằng tay áo, dù chật vật nhưng ánh mắt vẫn rực sáng. Y biết đây là trận chiến tâm lý này là với sự khống chế của Thần Miếu nhắm vào Ngũ Trúc, không thể buông lỏng chút nào.
"Ở Đạm Châu ngươi mở một cửa hàng tạp hóa, nhưng làm ăn không tốt lắm. Thường xuyên đóng cửa, mặt ngươi lại luôn lạnh tanh, nên không ai muốn chiếu cố việc làm ăn của ngươi."
Phạm Nhàn cười khẽ, giọng khàn khàn nói tiếp: "Dĩ nhiên, ta sẵn lòng chiếu cố việc làm ăn cho ngươi, dù lúc đó tuổi còn nhỏ, nhưng ngươi thường chuẩn bị rượu ngon cho ta uống."
Nói mãi, Phạm Nhàn dường như quay về thời thơ ấu sau khi chuyển sinh, dù lúc đó cuộc sống ở Đạm Châu có vẻ nhàm chán, bà nội nghiêm khắc nhưng cũng đầy tình thương, không cho phép lơ là việc học, hơn nữa dân chúng thành Đạm Châu cũng không cho y cơ hội để tung hoành, y chỉ miệt mài tu luyện công pháp bá đạo, theo Phí tiên sinh đào mồ mả, cố gắng học thuộc điều lệ và chi tiết thi hành của Giám Sát viện, vẫn phải đề phòng bị ám sát...
Nhưng đó vẫn là những ngày hạnh phúc nhất trong hai đời của Phạm Nhàn, không chỉ vì gió biển trong lành, hoa trà nở đầy núi ở Đạm Châu, mà còn vì cửa hàng tạp hóa ấy, thiếu niên mù lạnh lùng trong đó, hoa vàng trên vách đá, gậy gộc dạy dỗ...
Phạm Nhàn vừa kể vừa hồi tưởng tuổi thơ, nhớ hồi đi ăn trộm rượu ở cửa hàng, Ngũ Trúc thúc hay cắt củ cải trắng cho mình ăn kèm mà không hề quan tâm tới tuổi tác, khóe miệng không khỏi toát lên một chút ấm áp.
Như đang biểu diễn ảo thuật, Phạm Nhàn lấy từ trong tấm áo da dày cộm ra một củ cải trắng và một con dao phay, bắt đầu cắt cải trên nền đá cổng Thần Miếu. Đá xanh qua hàng vạn năm tuyết giá vẫn láng mịn, dùng làm thớt cắt cải tuy hơi cứng nhưng thật giòn giã.
Dao lướt nhanh, chốc lát sau củ cải cứng đóng băng đã thành những sợi đều nhau, xếp ngay ngắn trên đá xanh.
Trong lúc cắt cải, Phạm Nhàn im lặng, Ngũ Trúc nghiêng đầu nhìn con dao và củ cải trong tay y qua lớp vải đen, dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dám cắt cải ngay trước cửa Thần Miếu, nếu sống sót, đây chắc là hành động kiêu ngạo nhất đời Phạm Nhàn, còn kiêu ngạo hơn nhảy từ hoàng thành xuống giết Tần Nghiệp, kiêu ngạo hơn xông vào cung tát Thái hậu, thậm chí còn kiêu ngạo hơn cầm kiếm vào cung ám sát Hoàng đế lão tử!
Nhưng Ngũ Trúc vẫn không nhớ ra điều gì, chỉ tò mò trước hành động lạ lùng này. Phạm Nhàn cúi đầu thở dài, ném dao sang một bên, chỉ vào củ cải trước mặt, ngữ điệu lạnh lùng: "Ngày xưa ngươi hay than củ cải của ta cắt không đúng, vậy bây giờ ta cắt thế nào?"
Ngũ Trúc quay đầu lại, vẫn im lặng lạnh lùng không nói một lời. Trong lòng Phạm Nhàn dâng lên cảm giác lạnh buốt, y đột nhiên cảm thấy có phải mình đang làm việc vô ích không, dù có cố gắng thế nào cũng không thể đánh thức Ngũ Trúc thúc, Ngũ Trúc thúc đã chết, không bao giờ sống lại được nữa sao?
Trời đất lạnh buốt, Thần Miếu lạnh lẽo, nhưng Phạm Nhàn như chỉ đến giờ phút này mới cảm nhận được, toàn thân run lên một cái.