๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bỗng y nghiến răng, máu rỉ ra khóe miệng. Y nhìn chằm chằm Ngũ Trúc, tức giận nhìn chằm chằm, một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh, gầm lên: "Ta không tin điều này! Đừng giả vờ nữa! Ta biết ngươi còn nhớ!"
"Ta biết ngươi nhớ!" Giọng Phạm Nhàn khàn đặc, nói liên tục khiến dây thanh quản tổn thương, "Ta không tin ngươi quên được những năm tháng trên vách đá ấy, ta không tin ngươi quên đêm ấy, lúc nói về cái rương, nói về mẹ ta, ngươi đã từng cười. Ngươi quên rồi sao?"
"Còn đêm mưa hôm ấy? Ngươi lừa Hồng Tứ Dương ra khỏi cung rồi khoác lác với ta là ngươi có thể giết chết hắn... Chúng ta lấy trộm chìa khóa, mở rương ra, ngươi lại cười. Rõ ràng ngươi biết cười mà, sao cứ giả vờ như xác chết vậy?" Phạm Nhàn ho dữ dội, quát.
Ngũ Trúc vẫn bất động, cây dùi sắt trong tay cũng không hề rung động, chỉ vào cổ họng Phạm Nhàn. Tuyết vẫn lạnh lẽo rơi xuống, trước Thần Miếu chỉ còn tiếng Phạm Nhàn vọng lại.
Dần dà, bầu trời hơi tối đi, có lẽ đã đến đêm, hoặc là mây dày đặc lại, nhưng tuyết trên đầu Phạm Nhàn đã ngừng rơi.
Tiếng lục cục vang lên, Vương Thập Tam Lang đầy mồ hôi, dựng một cái lều nhỏ phía sau lưng Phạm Nhàn rồi đẩy lên che trọn người y, cửa lều nằm giữa Phạm Nhàn và Ngũ Trúc, không đụng chạm vào cây dùi sắt.
Vương Thập Tam Lang lo lắng cho Phạm Nhàn nên vất vả chạy về lấy cái lều nhỏ này che tuyết, chẳng trách lại mà thở hồng hộc.
Có thể Phạm Nhàn biết, cũng có thể không, vì y chỉ nhìn trừng trừng vào Ngũ Trúc bằng ánh mắt mờ đục, miệng khàn khàn nói liên tục. Phạm Nhàn không phải người hay nói, nhưng hôm nay đã nói nhiều hơn cả cuộc đời.
Vương Thập Tam Lang làm xong tất cả, nhìn hai người kỳ lạ trước cổng Thần Miếu bằng ánh mắt phức tạp rồi lại ngồi xuống bậc thềm đá phủ tuyết trắng.
Chỉ có ba kẻ điên mới làm ra những chuyện điên rồ như vậy.
o O o
Một ngày đêm trôi qua.
Cây dùi sắt trong tay Ngũ Trúc không rời cổ họng Phạm Nhàn suốt một ngày đêm, có vẻ ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao mình không muốn giết chết tên phàm nhân lắm lời trước mặt.
Phạm Nhàn cứ nói miên man suốt một ngày đêm, có vẻ ngay cả chính y cũng không biết nước bọt đã cạn từ lâu, thức ăn nước uống được Vương Thập Tam Lang đưa tới cũng bị y bỏ qua. Nước bọt cạn rồi lại tiết ra, thanh quản bị tổn thương nên giọng rất khàn, thậm chí những giọt nước bọt cuối cùng còn nhuộm hồng do máu, cổ họng y bắt đầu chảy máu, giọng nói nghe khó hiểu, tốc độ nói chậm rãi hơn cả người sắp lìa đời.
Vương Thập Tam Lang nghe suốt một ngày đêm bên hai người quái dị này. Ban đầu hắn lắng nghe rất chăm chú, vì qua lời Phạm Nhàn kể với Ngũ Trúc, hắn nghe được nhiều chân tướng của sóng gió thời xưa trên đại lục. Hắn biết được nhiều nhân vật hùng hồn, cuộc sống thời thơ ấu và tuổi trẻ của Phạm Nhàn.
Nhưng khi Phạm Nhàn lặp lại lần thứ ba tiểu sử, lần thứ tư lấy dao ra múa may cắt cải, van nài Ngũ Trúc nhớ lại, Vương Thập Tam Lang hơi khó chịu, không muốn nghe nữa.
Hắn ôm đầu gối ngồi bên thềm đá xanh, nhìn cảnh đẹp kỳ lạ xa xa trên dãy núi tuyết, vô thức dùng ngón tay gom góp tro cốt vương vãi xung quanh thành một chỗ, đó là di hài của Tứ Cố Kiếm.
Khi Hải Đường tới cổng Thần Miếu, cảnh tượng nhìn thấy là thế này. Cô thấy ba kẻ điên: Vương Thập Tam Lang ngồi bên thềm đá xanh ngơ ngác chơi với tro cốt của sư phụ; Phạm Nhàn như pho tượng làng ngồi trong cái lều, miệng khàn khàn nói điều gì đó khó hiểu; còn Ngũ Trúc thì cứ chỉa cây dùi sắt, bất động như tượng đá, toàn thân tượng đá ấy phủ đầy tuyết, không có chút sức sống.
Cây dùi sắt ngang giữa Ngũ Trúc và Phạm Nhàn, như một rào cản giữa hai thế giới hoàn toàn khác biệt, không thể tiếp xúc.
Dù là đâm ra hay thu vào, có lẽ tất cả mọi người đều thấy tốt hơn như thế, nhưng nó vẫn lạnh lùng ngăn cách hai người, mang tới vô vàn đau khổ.
Một người không đành lòng bỏ đi nhưng người kia vẫn không hiểu, chẳng có gì đau khổ hơn việc không được thấu hiểu đó.
Chỉ nhìn thoáng qua, Hải Đường đã biết chuyện gì đã xảy ra suốt một ngày qua. Một nỗi buồn khó lòng kiềm chế dâng trào, bây giờ cô mới chắc chắn, với Phạm Nhàn, có nhiều thứ quan trọng hơn cả tính mạng của y.
"Hắn điên rồi." Hải Đường nhìn vẻ đỏ bừng bất thường trên mặt Phạm Nhàn, nghe giọng nói khàn khàn chậm rãi khó hiểu của y, nhìn vết máu và nước bọt trong đống tuyết trắng phủ trên Ngũ Trúc. Lòng cô nhói đau.
Vương Thập Tam Lang gượng gạo đứng dậy, nhìn cô im lặng một lúc rồi nói: "Tất cả đều điên rồi, nếu không tại sao ngươi không nghe lời hắn, cứ phải lên đây?"
"Ta chỉ cảm thấy nếu hắn chết, ta cũng phải nhìn thấy." Hải Đường liếc nhìn Vương Thập Tam Lang, nói nhỏ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑