๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hôm trước trên núi tuyết, cuối cùng Phạm Nhàn lại bước vào Thần Miếu một lần nữa, thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong, tâm trạng phức tạp, có đôi chút cảm giác bi thương và tiếc nuối. Dù sao đây là tàn tích cuối cùng của thế giới cũ, nếu thật sự bị phá hủy trong tay mình...
May mắn thay, không ngoài dự đoán của Phạm Nhàn, những điểm sáng kia lại tụ lại, ông lão Thần Miếu với giọng điệu ôn hòa nhưng thiếu cảm xúc xuất hiện. Có lẽ Thần Miếu đã nhận ra sứ giả đầu tiên cũng là cuối cùng đã thoát khỏi khống chế, nên không nói gì về việc tiêu diệt mục tiêu nữa.
Ngay cả Phạm Nhàn cũng không tìm ra Thần Miếu, hay trung tâm điều khiển cuối cùng của quân đội ở đâu. Có lẽ Hải Đường và Vương Thập Tam Lang chỉ phá hủy một số cơ sở phụ trợ.
Trong Thần Miếu, Phạm Nhàn và ông lão có cuộc đối thoại cuối cùng, nội dung chỉ có Phạm Nhàn biết. Sau cuộc đối thoại đó, Phạm Nhàn quyết định rời khỏi Thần Miếu, để mặc ông lão một mình trên núi tuyết.
Để ngươi sống hết một đời, đến khi chính Thần Miếu cũng phải hình thành cảm xúc, ông đây cho ngươi cô đơn đến chết!
Đây chính là hành động trả thù của Phạm Nhàn đối với Thần Miếu, bởi y tin rằng trong thời tiết băng giá tuyết rơi như thế, nếu không có nguồn vật tư, Thần Miếu không thể gây ra điều gì đáng sợ. Nếu nó thực sự có khả năng đó, cũng sẽ không đứng nhìn các sứ giả trong miếu lần lượt chết đi mà không làm được gì.
Lại nữa, còn có Ngũ Trúc ở đây.
Phạm Nhàn mỉm cười cay đắng, nhìn Ngũ Trúc thúc đang bước trên mặt tuyết phía sau đoàn xe, tâm trạng rất phức tạp. Đã cứu được Ngũ Trúc thúc ra, nhưng một khi về phía nam, y sẽ đối mặt với điều gì? Lúc này y đã không còn sợ hãi, chỉ còn một chút cảm xúc buồn phiền.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mùa thu năm Khánh Lịch thứ mười hai, trên đường đi về phương nam lá cây hai bên đường dần trở nên sum suê và khô héo, phong cảnh dọc đường thay đổi rõ rệt theo khí hậu, miêu tả rất rõ ràng địa hình của thế giới.
Một chiếc xe ngựa chạy êm ru trên con đường lớn. Phạm Nhàn, người đã biến mất khỏi thế giới này gần nửa năm, cuối cùng đã quay trở lại thế gian, những kẻ khao khát y chết hoặc hy vọng y còn sống vẫn chưa hay tin y đã về.
Sau khi vượt qua cánh đồng tuyết gian khổ một lần nữa, bốn người lặng lẽ len lỏi vào nhân gian mà không báo cho bất kì thế lực nào. Hải Đường và Vương Thập Tam Lang biết tâm trạng nặng nề của Phạm Nhàn, còn Ngũ Trúc vẫn im lặng ngồi phía sau xe, chắc chắn là không hiểu gì về những chuyện xấu xa trên đời, cũng chẳng quan tâm tới những chuyện ấy.
Tại trung tâm Gia Quận của Bắc Tề, xe ngựa dừng lại trước một quán trọ. Một lúc sau, Phạm Nhàn một mình bước ra khỏi quán, đi về hướng khu thanh lâu nhộn nhịp nhất trong thành. Phía sau y, Ngũ Trúc bịt vải đen che mắt đi theo không xa không gần. Đi cùng Ngũ Trúc thúc cũng không phải ý muốn của Phạm Nhàn, chẳng qua y cũng khá băn khoăn, rõ ràng Ngũ Trúc thúc không nhớ gì cả, cũng chẳng biết gì, vậy mà vẫn cứ đi theo y.
Trong một mật thất ở chi nhánh Bão Nguyệt lâu, Phạm Nhàn gặp lại Sử Xiển Lập, Vương Khải Niên và Đặng Tử Việt đã chờ đợi cả bốn tháng. Trong thiên hạ ngày nay, dưới áp lực mãnh liệt của Khánh Đế và hoàng cung, số người vẫn trung thành dũng cảm đứng bên y không còn nhiều. Ngoài ba người trong mật thất, chỉ còn Hạ Tê Phi đang cố gắng sống sót ở Giang Nam.
Thấy Phạm Nhàn còn sống sờ sờ, gương mặt ba thuộc hạ trung thành lộ vẻ kinh ngạc và vui mừng khôn xiết, bởi hiện giờ cả thiên hạ đều biết Phạm Nhàn đến Thần Miếu, nhưng thực tế khắp thiên hạ, cho dù là bạn bè hay kẻ thù của Phạm Nhàn đều cho rằng chắc chắn y sẽ chết ở Thần Miếu. Ai ngờ y lại sống sót quay về!
Sau một phen xúc động, Phạm Nhàn mỉm cười bảo mọi người ngồi xuống. Tất nhiên y không đề cập tới hành trình không mấy vui vẻ đến Thần Miếu, huống hồ chính y cũng khó mà giải thích rõ ràng về hành trình đó.
Vương Khải Niên ngồi xổm một bên hút thuốc, Đặng Tử Việt đặt những tin tức quan trọng trong thiên hạ nửa năm qua trước mặt Phạm Nhàn. Phạm Nhàn xem lướt qua vài lần, ánh mắt lo lắng ngày càng sâu thêm.
Sử Xiển Lập liếc nhìn thiếu niên mù bên cạnh mật thất, không hiểu sao trong lòng cảm thấy lạnh toát. Không biết người này là ai mà có thể theo thầy đến nơi quan trọng như thế. Hắn nuốt nước bọt, nói: "Bắc đại doanh Đại Khánh đã rút quân vào 3 tháng 6, lần đầu tiên hai bên tiếp xúc là bảy ngày sau đó."
"Tại sao quân lính Bắc Tề lại tan rã?" Phạm Nhàn vẻ mặt trầm trọng hỏi: "Hơn nữatr Gia Quận này, cũng không thấy người Bắc Tề sợ hãi gì mấy."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑