๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vị tiên nhân hiện hình giữa không trung, Hải Đường và Vương Thập Tam Lang tự coi mình là người mù, không hề ngẩng lên nhìn, bởi họ không dám nhìn. Tiếng nói của tiên nhân vọng vào tai, nhưng họ tự coi mình là người điếc, hoàn toàn không lắng nghe, vì họ không dám nghe. Hai người run rẩy, tưởng rằng chắc chắn phải chết, lao vào phá đền một cách mù quáng. Kết quả... vị tiên nhân ấy đột nhiên biến mất.
Điều kỳ diệu và khó tin nhất trên đời cũng chỉ có vậy mà thôi, khiến cho lúc này Hải Đường và Vương Thập Tam Lang run rẩy đứng bên ngoài cửa miếu, vẫn không thể tin được những gì mình vừa trải qua trong miếu.
Ngũ Trúc thúc không hề cử động, Phạm Nhàn buông lỏng tinh thần một chút, ngơ ngác nhìn hai đồng đội đang đứng thẫn thờ trước mặt, nghĩ bụng thế sự thật quá bất ngờ, một lúc sau y mới làm ẩm cổ họng, cảm thấy có thể nói được, bèn khàn giọng nói: "Các ngươi thật mạnh mẽ."
o O o
Trên cánh đồng tuyết trắng xóa, tuyết giá lạnh buông xuống êm đềm, bầu trời u ám không phân biệt được là ngày hay đêm, chỉ thấy gió tuyết cuồn cuộn xoáy vòng quanh cánh đồng băng và đồi tuyết, che khuất hầu hết ánh sáng, chìm trong tĩnh mịch vô tận. Thỉnh thoảng vài tiếng chó sủa vọng lại, đánh thức khung cảnh tĩnh lặng ngàn năm của vùng cực bắc này.
Mấy chiếc xe trượt tuyết được kéo bởi bầy chó kéo đang vật lộn với gió tuyết, chật vật tiến về phía nam. Trên chiếc xe đầu tiên, một thanh niên cầm gậy gỗ đứng hướng mặt vào gió tuyết, híp mắt nhìn về phía trước. Trên chiếc xe thứ hai trang bị rất kỹ lưỡng, phía trước treo màn chắn gió tuyết, một thanh niên tái nhợt nửa nằm trong vòng tay một cô gái, nhưng cô gái kia mặc đồ da kín mít nên không nhìn ra dáng người.
Phía sau đoàn xe, một thiếu niên mặc áo vải, mắt bịt một miếng vải đen, đi theo ji xa không gần. Xe trượt tuyết dưới sức kéo của bầy chó, di chuyển không chậm, nhưng thiếu niên mù vẫn bước đều, dường như chậm chạp nhưng thực ra không hề tụt lại phía sau.
Phạm Nhàn xoay nhẹ cổ, liếc nhìn phía sau đoàn xe, ánh mắt thoáng buồn và thất vọng khi thấy Ngũ Trúc thúc bước từng bước cẩn thận trong tuyết. Nhưng y không nói gì, lại nhắm mắt lại, bắt đầu hấp thụ thiên địa nguyên khí tràn ngập trong gió tuyết để chữa trị vết thương.
Mấy chục con chó kéo tuyết đã chết phần lớn trong chuyến đi gian nan này, chỉ còn lại mười một con dưới sự dẫn đầu của A Đại A Nhị. Những con chó này chưa bao giờ đến nơi bắc cực lạnh giá đến thế này. Bản năng khiến chúng hoảng sợ bất an, nên dù Vương Thập Tam Lang đã kiềm chế nhưng vẫn không ngăn được tiếng sủa vọng lên bầu trời xám xịt. May thay đây là lần thứ hai đi trên con đường này, nếu không thực sự không biết những con chó kéo tuyết có bị cảnh tuyết đóng băng nghìn thu và bầu không khí chết chóc này dọa đến sững sờ tại chỗ hay không.
Từ khi xuống núi tuyết, Ngũ Trúc vẫn giữ thái độ lạnh lùng và im lặng, chỉ đi theo đoàn xe của Phạm Nhàn từ xa, không nói lời nào. Hắn vẫn chẳng nhớ được điều gì, hay nói cách khác, hắn hoàn toàn không biết gì cả. Hắn chỉ là một cái xác không hồn, nhưng vì ánh sáng le lói trong tâm hồn ấy mà rời khỏi núi tuyết, bước theo đoàn xe trượt tuyết đang đi về phương nam - nếu như lúc này Ngũ Trúc có linh hồn.
Vì thế Phạm Nhàn cảm thấy bi thương và thất vọng. Y không biết tình trạng này còn kéo dài bao lâu nữa, không biết Ngũ Trúc có tỉnh lại được hay không. Nếu thật sự không thể tỉnh lại, thì Ngũ Trúc bây giờ không còn là Ngũ Trúc ngày trước.
Một bông tuyết bị gió thổi bay trên không trung, lượn về phía xe tuyết, rơi xuống mí mắt Phạm Nhàn. Hải Đường giật mình, định giơ ngón tay gạt đi nhưng không ngờ Phạm Nhàn mở mắt ra, mỉm cười với cô.
Trong nụ cười dịu dàng ấy có một chút ý vị khó tả, Hải Đường né tránh ánh mắt đó, nhìn về phía trước nơi Vương Thập Tam Lang đứng giữa tuyết, gương mặt thoáng ửng hồng. Từ lần đầu gặp gỡ đến nay đã vài năm, cô hiếm khi lộ ra vẻ nữ nhi thế này trước mặt Phạm Nhàn. Chỉ có điều lần này xâm nhập vùng tuyết cực bắc, lên núi thám hiểm Thần Miếu, trải qua biết bao điều mà người đời khó lòng trải qua, trong lòng Hải Đường đã không còn như xưa.
Thấy cô tránh né ánh mắt, nụ cười Phạm Nhàn vẫn không tắt, trái lại trong lòng cảm thấy ấm áp. Chuyện đập phá Thần Miếu ảnh hưởng lớn nhất đến tâm trạng của y, bởi y biết rõ lúc ấy Hải Đường và Vương Thập Tam Lang quyết tâm liều chết, điều then chốt là hai người phải đè nén cảm giác tôn kính và sợ hãi vốn có đối với Thần Miếu. Tình cảm kiên định như thế thật hiếm thấy trên đời.
Đôi mắt Phạm Nhàn híp lại, ánh mắt xuyên qua gió tuyết, dừng trên ngọn núi tuyết hùng vĩ xa xăm phía sau. Theo lý mà nói đã không còn nhìn thấy ngọn núi tuyết ấy từ lâu, nhưng y vẫn cảm thấy núi tuyết ở đó, Thần Miếu ở ngay đó.