๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn chìm vào suy nghĩ, xem ra cuối cùng Hoàng đế vẫn tuân thủ lời hứa trong cung. Dù sao mệnh môn Nội Khố nằm trong tay mình, bệ hạ muốn thiên thu vạn đại thì chỉ có thể lui bước trước uy hiếp của mình.
"Sau khi Tôn Kính Tu bị cách chức, vốn sẽ bị lưu đày ba ngàn dặm nhưng không hiểu sao trong cung đột nhiên ra chiếu chỉ tha tội cho y, tiểu thư nhà họ Tôn được thả về ngay trước đêm bị đưa vào giáo phường... Hôm nay Tôn phủ sống rất cực khổ, nhưng người phe Hạ bị giết rất thảm nên cũng không có ai ném đá xuống giếng."
Nói tới đây, khóe miệng Đặng Tử Việt nở nụ cười. Dù không can dự chuyện ở kinh đô nhưng Giám Sát viện tại đó đại sát tứ phương, phe Hạ chết rất thảm, khiến hắn vô cùng hài lòng.
"Nhưng theo chỉ thị của đại nhân, mọi người trong viện đều rút khỏi kinh đô nên cũng không thể giúp gì."
Phạm Nhàn gật đầu, trong lòng càng thấy việc này kỳ quái. Bệ hạ... từ khi nào lại trở thành minh quân rộng lượng đến thế? Chỉ vì tuân thủ lời cá cược với mình?
"Trong nhà vẫn ổn chứ?" Y lắc đầu, tạm gác những suy đoán trong lòng, hỏi Vương Khải Niên.
Vương Khải Niên ho khan, cười nhẹ đáp: "Tốt đến không thể tốt hơn, toàn thiên hạ ai cũng choáng váng. Ngày nào Thần quận chúa cùng công chúa vào cung nói chuyện với bệ hạ, thiếu gia và tiểu thư cũng rất khỏe mạnh."
Tình hình kinh đô khiến cả thiên hạ sửng sốt. Phạm Nhàn giờ là phản thần Khánh Quốc nhưng bệ hạ hoàn toàn không hỏi tội phe Phạm. Thậm chí đối với những thiếu nữ nhân can, địa vị hiện tại ở Nam Khánh còn cao hơn trước vụ ám sát.
Nghe tin, Phạm Nhàn cũng ngây ra tại chỗ.
Đặng Tử Việt bỗng nói: "Kết quả điều tra ở Dĩnh Châu cho thấy, nhóm tấn công Văn Mậu là binh sĩ biên thùy phía nam rút về, giả làm sơn tặc."
Ánh mắt Phạm Nhàn lóe lên vẻ sắc lạnh, vội hỏi: "Người ở đâu?"
"Cuối cùng tìm thấy thi thể Văn Mậu, bị tuyết lúc đó che phủ." Đặng Tử Việt nhắm mắt, nói: "Lúc đó trên người thiếu một cánh tay, mọi người tìm kiếm rất lâu vẫn không thấy."
"Ta phải về kinh đô." Im lặng một hồi, Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn ba thuộc hạ thân cận, miễn cưỡng cười nói: "Các ngươi lập tức rút về Đông Di thành, sau này không được tụ tập cùng nhau, bằng không bị một lưới bắt gọn, ta biết khóc ở đâu?"
Nghe Phạm Nhàn sẽ về Nam Khánh, ba người Vương Khải Niên kinh hoàng. Vương Khải Niên ở bên Phạm Nhàn lâu nhất, hiểu rõ tâm tư y nhất, nói thẳng: "Tuy bệ hạ không thanh trừng nhưng ngài cũng biết mà, nếu ngài xuất hiện ở kinh đô, chắc chắn bệ hạ sẽ không tiếc mọi giá giết ngài."
"Ta biết."
"Mạng sống của ngài liên quan đến ván cược đó, quan trọng hơn, ngài còn sống thì bệ hạ sẽ e ngại... Mạng sống của ngài ảnh hưởng tới rất nhiều người khác."
"Ta đều biết." Phạm Nhàn cúi mắt: "Nhưng vẫn phải về kinh đô, vì có việc cần giải quyết. Cho dù ở Đông Di thành cả đời, ta cũng không thể giải quyết được."
Lại im lặng như tờ. Phạm Nhàn chợt nhớ lại: "Trước đây từng bàn Bắc đại doanh và Yến Kinh có thể kéo dài chiến tranh với Thượng Sam Hổ. Nhưng rõ ràng bệ hạ không muốn kéo dài, tại sao?"
Vương Khải Niên im lặng một lúc rồi nói: "Trong cung có tin, sức khỏe bệ hạ... có vấn đề."
Nghe vậy, sắc mặt Đặng Tử Việt và Sử Xiển Lập thay đổi. Họ hiểu sức khỏe Hoàng đế là điều quan trọng nhất. Vấn đề là họ phụ trách tình báo của Giám Sát viện và khắp thiên hạ nhưng chưa hề nghe tin gì về sức khỏe bệ hạ. Giờ Vương Khải Niên nói chắc chắn như vậy khiến họ thật không dám tin.
Phạm Nhàn chăm chú nhìn Vương Khải Niên, một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu. Y biết tin tức của Vương Khải Niên có được từ đâu. Hồng Trúc ở đó, dù Trần Bình Bình còn sống cũng không hay biết, nhưng Phạm Nhàn đã giao phó cho Vương Khải Niên. Rõ ràng tin tức này từ Hồng Trúc mà ra.
Trong mật thất im lặng rất lâu, ba người biết không ai có thể ngăn cản hành động của Phạm Nhàn. Sử Xiển Lập gượng cười nói: "Đại nhân không kể cho chúng ta nghe chuyến đi lần này à? Sau Khổ Hà đại sư, ngài là người đầu tiên sống sót từ Thần Miếu trở về."
"Chỉ là một ngôi miếu đổ nát thôi, có gì đâu mà kể." Phạm Nhàn cười nhẹ, biết mọi người rất tò mò về nơi hư ảo kia, nhưng tâm trạng y quá nặng nề, không có hứng thú trò chuyện. Y chỉ lướt nhìn Ngũ Trúc thúc bên cửa, tự hỏi không biết bao giờ người mù kia mới tỉnh lại?
o O o
Ngay tại Gia Quận, ba người trẻ tuổi chia tay. Vương Thập Tam Lang đi với tốc độ nhanh nhất về Đông Di, mang tin Phạm Nhàn còn sống và sắp xếp của y tới Đại điện hạ và mọi người trong Kiếm Lư. Hải Đường rời khỏi cũng nằm trong dự liệu của Phạm Nhàn. Giờ đây đại chiến thiên hạ đã bùng nổ, dù Bắc Tề vẫn có sức đánh một trận nhưng tình thế ngày càng nguy hiểm, với tư cách Thánh nữ Bắc Tề, Hải Đường phải về Thượng Kinh thành, đứng về phía Hoàng đế, dùng thân phận chưởng môn Thiên Nhất đạo giúp đỡ quốc gia kháng cự kẻ xâm lược.