๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Có điều lúc chia tay, vẻ mỏi mệt trong mắt Hải Đường khiến Phạm Nhàn thương cảm. Không biết dưới tâm chí cương quyết thống nhất thiên hạ của Khánh Đế, Bắc Tề còn có thể trụ vững bao lâu nữa. Cũng không biết nếu Khánh quân thực sự chiếm được Thượng Kinh thành, liệu tòa hoàng cung tuyệt đẹp có bị đốt cháy không, trong biển lửa có bóng dáng những nữ nhân của mình Hải Đường, Lý Lý và Tiểu Hoàng đế hay không.
Cho dù là cái nhìn cá nhân đối với lịch sử hay theo tính cách, Phạm Nhàn chỉ có một thái độ. Y nhất định phải ngăn cản tất cả những thứ này. Nhưng y không hứa hẹn gì, không biểu đạt điều gì, chỉ một mực im lặng, dẫn theo Ngũ Trúc thúc, cô đơn sải bước về nam.
Trong thu buồn, lá vàng lá đỏ, dưới bầu trời quang đãng, Phạm Nhàn và Ngũ Trúc lặng lẽ nam tiến, không biết bao lâu rồi nhưng Ngũ Trúc vẫn chưa nói lời nào. Tâm trạng Phạm Nhàn rất nặng nề. Y không biết về kinh sẽ làm gì, nhưng trực giác và tin tức Hoàng đế có thể bị bệnh nặng thúc giục y tiếp tục bước đi.
Tô Văn Mậu, người kế nhiệm thành công nhất sau Vương Khải Niên đã chết. Cả lão thọt và Diệp Khinh Mi cũng đều đã qua đời từ lâu. Sau khi chứng kiến những cảnh tượng bi hoan ly hợp của nhân loại trong Thần Miếu, đáng lẽ Phạm Nhàn nên coi nhẹ sinh tử. Nhưng một khi bước vào nhân gian, trái tim trần tục trở lại khiến y không thể dễ dàng bỏ qua chuyện sống chết của mọi người.
Vẫn cỗ xe ngựa màu đen, Phạm Nhàn nhìn Ngũ Trúc ngồi trong buồng xe, không hề ngạc nhiên khi phát hiện gò má đó vẫn thanh tú như trước, tấm vải đen trong gió thu vẫn quyến rũ như xưa. Tất cả giống hệt hai mươi năm trước từ kinh đô đến Đạm Châu.
Điều khác biệt thực sự là ở Ngũ Trúc, vị cường giả tuyệt đỉnh dường như đã mất linh hồn này không nói lời nào, không làm gì cả. Khuôn mặt lạnh lùng không thể hiện được liệu hắn có cảm thấy tò mò với những thứ xa lạ và quen thuộc này hay không.
Phạm Nhàn cảm thấy bi thương, nhẹ nhàng hạ rèm xe xuống, bỗng tự cười nhạo một tiếng. Ngũ Trúc thúc ngày xưa chỉ là người mù, giờ thì hay rồi, lại biến thành người câm. Ngày xưa mẫu thân làm thế nào nhỉ, bây giờ bản thân phải làm sao đây?
Xe ngựa đến Nam Lăng quận thì không đi tiếp nữa, đúng hơn là người đánh xe không chịu đi tiếp. Cho dù triều đình Bắc Tề cố làm nhạt đi cuộc chiến phương nam, song chiến tranh không dễ che giấu như bê bối của hoàng tộc. Ai cũng biết chuyện gì đang xảy ra ở trung tâm đại lục, tất cả đều căng thẳng chờ đợi kết cục nên tất nhiên người đánh xe tự nhiên không muốn đi vào chiến trường.
Phạm Nhàn trả tiền mua xe, tự lái xe đưa Ngũ Trúc thúc đi tiếp về nam. Nhờ nguyên khí tràn ngập trên đường từ băng nguyên về, vết thương của Phạm Nhàn đã lành. Dù biết bản thân vẫn không cách nào vượt qua giới hạn giữa nhân loại và vòm trời nhưng Phạm Nhàn tin rằng ngoài Hoàng đế ra, không ai có thể đe dọa được mình nữa. Đi được mười mấy ngày, xuyên qua những chiếc lán túp lều tạm bợ và dân tị nạn, chiếc xe chở hai chú cháu như đang đi qua khu vực hoang vu, không khác nào băng nguyên phía bắc.
Bóng người thưa dần, bông tuyết rơi không che được cảnh tử vong hai bên đường. Xa xa có thể thấy xác chết sắp thối rữa, làng mạc bị đốt thành phế tích.
Đây từng là vùng đất màu mỡ, dẫu bị gió Bắc thổi vẫn nuôi sống nhiều dân lành. Có điều tới nay chỉ còn hoang tàn, phần lớn dân chúng đã lui về phía Bắc Tề, những ai không tránh khỏi chiến tranh đều trở thành vật hy sinh của tham vọng thống nhất thiên hạ.
Còn những làng mạc bị đốt cháy, dân lành bị chém giết bên đường, Phạm Nhàn không tra xét kỹ liệu do Khánh quân xâm lược hay tàn binh Bắc Tề. Chiến tranh vốn là tội lỗi của nhân loại, trên đời không tồn tại chiến tranh tốt đẹp hay hòa bình tàn ác.
Đường lớn tĩnh mịch, trong không khí khô ráo thoang thoảng mùi máu, Phạm Nhàn điều khiển chiếc cỗ xe đen, vẻ mặt đờ đẫn, không quay đầu lại nhìn Ngũ Trúc thúc.
Y biết hai đại quân đang tập trung về phía tây nam Yến Kinh, Bắc đại doanh Nội Khố đang nghỉ ngơi sau thắng lợi, do sợ hãi trước Thượng Sam Hổ vẫn án binh bất động. Nơi này tạm thời an toàn hơn một chút. Nhưng dấu vết trận chiến trước đây khiến Phạm Nhàn kinh hoàng. Liệu khi thiết kỵ Nam Khánh đột phá được thành trì của Thượng Sam Hổ, tiến thẳng ra bắcnơi nhân gian sẽ trở thành địa ngục giết chóc như thế nào?
Trong thiên địa chỉ có tiếng xe ngựa. Phạm Nhàn híp mắt, vung roi đuổi ngựa tránh đội tuần tra Khánh Quốc bên kia sông, đi vào lãnh thổ Khánh Quốc.
Ngay lúc đó, Ngũ Trúc im lặng suốt từ khi rời Thần Miếu bỗng lên tiếng: "Thế giới bên ngoài miếu không được tốt cho lắm."
"Thế giới bên ngoài vốn rất bất đắc dĩ, nhưng cố gắng một chút, có lẽ sẽ khá hơn." Khóe môi Phạm Nhàn nở nụ cười phức tạp, roi ngựa lại nhẹ nhàng vung lên.