๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Từ khi bị thương đến nay, thân thể bệ hạ vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp. Dù hồi phục nhanh hơn người thường rất nhiều, nhưng vẫn dễ mệt mỏi, cũng ít quản lý triều chính hơn trước. May là Hồ Đại học sĩ và Phan Linh Đại học sĩ điều hành tốt Môn Hạ Trung Thư. Nhưng ba tháng trước, Tam hoàng tử bị quản thúc nửa năm bỗng được phụng chỉ nghe giảng tại Ngự Thư phòng, tới tháng này bắt đầu thay bệ hạ duyệt tấu chương. Từ những động thái này, trên dưới triều đình Nam Khánh đều đoán được ý định trong lòng bệ hạ.
Hoàng đế bệ hạ phong Diệp Hoàn làm Thái phó võ đạo, hôm nay lại âm thầm truyền mật chỉ, bí mật truyền công pháp và lệnh hắn tới thân cận với Tam hoàng tử, hàm ý trong đó không cần hỏi cũng biết. Diệp Hoàn kinh ngạc, vô cùng cảm kích, lại một lần nữa dập đầu tạ ơn.
"Đi đi. Nhớ kỹ điều trẫm nói hôm nay." Hoàng đế bệ hạ nhìn góc mái hiên cung điện ngày càng tối, đôi mắt híp lại, chậm rãi nói: "Nhất là câu đó. Trong các con trai của trẫm, chỉ có An Chi tàn nhẫn nhất. Nếu hắn thực sự còn sống, trước mặt hắn ngươi nhất định phải lùi lại ba bước."
Vầng trán Diệp Hoàn hơi cau lại, bỗng nhiên một chút giận dữ từ đâu dâng lên. Cơn tức giận này không phải vì bệ hạ bảo mình gặp Phạm Nhàn phải lui ba bước, mà là cảm thấy Phạm Nhàn thật sự là kẻ đại nghịch bất đạo, bất trung và bất hiếu, hoàn toàn không phải thần tử tốt, nhi tử tốt!
Nhưng Diệp Hoàn không nói gì, sau khi cung kính lạy một lần nữa, bèn đi dọc theo hành lang dài ra ngoài hoàng cung. Đi được một đoạn, vai Diệp Hoàn cảm thấy càng lúc càng nặng nề, tâm trạng cũng trầm xuống. Một phần vì biết bệ hạ giao cho mình trọng trách nặng nề, phần khác là vì đột nhiên nghe thấy trong câu nói của bệ hạ hôm nay một mùi vị rất bất ổn, mùi vị của người già.
Diệp Hoàn trong lòng chấn động, một nỗi bi thương khó kiềm chế đè nặng lên bóng lưng đang bước đi nặng nề trong hoàng cung. Không có bệ hạ thì không có Diệp Hoàn ngày nay, lòng trung thành tuyệt đối với hoàng tộc Lý gia của thế hệ kế cận Diệp gia chưa hề lung lay, nhưng giờ phút này, hắn cảm thấy như bệ hạ đang di ngôn trao cho mình. Tại sao? Tại sao lại thế?
Dù bệ hạ đã già và mệt mỏi, nhưng vẫn cường đại như thường. Tại sao lại nói ra những lời đó, lại sắp đặt như vậy? Nếu như bệ hạ thực sự ra đi, Tam hoàng tử kế vị, với mối quan hệ giữa Sấu Phương cung và Phạm phủ, chẳng phải sau này triều đình Đại Khánh sẽ biến thành thiên hạ của tên gian thần tặc tử Phạm Nhàn?
Diệp Hoàn chỉ cảm thấy một hơi lạnh từ sau lưng chạy thẳng lên não, hắn không dám suy đoán thêm bất cứ điều gì nữa, ngẩng đầu lên, lạnh lùng bước ra khỏi hoàng cung.
o O o
Trước Thái Cực Điện không thắp đèn, vẫn một màu đen tối, Hoàng đế bệ hạ không nhìn bóng lưng có phần bi thương của Diệp Hoàn, ngài chỉ lạnh lùng nhìn vào bóng tối phía trước, dường như muốn tìm kiếm ngọn lửa riêng của mình từ trong bóng tối ấy.
Sau khi im lặng rất lâu, Hoàng đế bệ hạ bỗng nhiên lên tiếng: "Cả đời này trẫm sinh được mấy đứa con trai, không ngờ cuối cùng lại bị An Chi đánh đổ một cách khốn khổ như vậy."
"Không ngờ hắn lại thực sự sống sót trở về từ Thần Miếu." Trong khóe mắt Hoàng đế bệ hạ lóe lên một luồng sáng lạnh, dừng lại một lát rồi nói: "Nhưng dù sao trẫm vẫn là phụ thân, còn nó là nhi tử, thế gian nào có đạo lý con hơn cha."
Diêu công công đứng phục vụ bên cạnh toát mồ hôi lạnh, những lời lẩm bẩm của bệ hạ, lão ta nào dám xen vào.
Hoàng đế bỗng thở dài một tiếng, nhìn bức thành cao vời vợi của hoàng thành trong đêm tối, nhìn ngọn đèn cấm quân trên thành không sáng lắm, mắt ngài nheo lại, không biết đang nghĩ gì.
Sau biến cố ám sát trong hoàng cung lần trước, Hoàng đế bệ hạ chưa bao giờ ra ngoài cung điện. Trong mắt nhiều đại thần, đây chỉ là thói quen của bệ hạ, cũng có người nghĩ sức khỏe của bệ hạ chưa hoàn toàn bình phục nên mới ở lại trong cung an dưỡng. Nhưng chỉ mình ngài biết, lý do không ra ngoài cung, là vì... ngài không dám ra ngoài.
Ngày ấy tiếng sấm trên hoàng thành vang lên, cái rương đen bí ẩn luôn nằm ngoài sự kiểm soát của Khánh Đế đã thực hiện đợt tấn công mạnh mẽ nhất vào quân vương hùng mạnh nơi trần gian này. Mặc dù chưa đe dọa tính mạng nhưng đã hoàn toàn lòng tin đánh bại của ngài.
Thế gian quả thực có thứ dễ dàng giết chết mình, Hoàng đế vốn kiêng kỵ cái rương ấy, giờ biết nó ở ngoài hoàng cung, dù không trong tay Phạm Nhàn nhưng vẫnlà trong tay kẻ thù, làm sao ngài dám ra ngoài?
Hoàng đế bệ hạ không biết lúc nào cái rương sẽ lại vang lên, nhưng ngài đã biết Phạm Nhàn đã sống sót trở về. Phạm Nhàn đã về, lão Ngũ thì sao?