๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hồng Trúc không biết chuyện gì đã xảy ra, càng không biết bệ hạ đang nghĩ gì, hắn chỉ cảm thấy lo lắng. Hắn không hề hay biết Phạm Nhàn vẫn còn sống và đang trên đường về kinh đô Khánh Quốc, hắn chỉ hết lòng làm tròn bổn phận của một thái giám, lại dập dầu, cẩn thận từng chút một tâu hỏi bệ hạ có nên thức dậy hay không?
Hệ hạ hơi chán nản vẫy tay, không tức giận nhưng cũng chẳng động đậy, thay vào đó lại hỏi Diêu thái giám bên cạnh: "Trẫm... có cơ hội nhìn thấy đứa con trai này lớn khôn hay không?"
Thái giám Diêu giật mình, lật đật cúi người, nở nụ cười giả tạo, nói đủ thứ lời hoa mỹ, rằng bệ hạ đang ở tuổi xuân thì, vạn thế trường tồn...
Nét mệt mỏi thoáng qua khuôn mặt gầy gò của Hoàng đế, khóe môi hơi nhếch lên, cười khẩy mỉa mai, không biết là đang chế nhạo thiên hạ hay tự chế nhạo mình. Nếu Trần Bình Bình còn sống, lão sẽ trả lời câu này thế nào? Chắc chắn thú vị hơn lời nói của Diêu thái giám nhiều, chỉ tiếc là lão chó già đó đã chết từ lâu...
Nhìn bóng tối thâm cung không thay đổi trước mắt, ngài bỗng chợt nhớ đến bức thư mà mấy năm về trước Nhị hoàng tử để lại cho mình, lại nghĩ tới đoạn đối thoại cuối cùng với Thái tử, câu nói cuối cùng của Thái tử.
“... Kính xin phụ vương rộng lượng hơn với những người còn sống.”
Giọng nói của Lý Thừa Càn như vẫn văng vẳng bên tai, khiến tâm trạng Hoàng đế hơi chùng xuống, lông mày khẽ nhíu lại, nhẹ giọng thở dài: “Ai sẽ rộng lượng với trẫm đây?”
o O o
Ngày hôm sau, các thần tử đang dốc sức chuẩn bị tâng bốc Hoàng đế, bỗng ngạc nhiên khi được nghe một tin tức khiến bọn họ vừa hoảng hốt vừa lúng túng.
Mai Phi nương nương sinh hạ con trai, nhưng sau khi sinh nở chảy nhiều máu, Ngự y cứu chữa suốt đêm, cuối cùng vẫn không cứu được, bất hạnh hương tiêu ngọc vẫn, mất ở trong cung. May thay, thân thể vị tiểu hoàng tử mới chào đời không có mẫu thân ấy vẫn khỏe mạnh, bệ hạ đau xót vì mất Mai Phi, lệnh cho Nghi Quý phi ở Sấu Phương cung nuôi nấng.
Giao cho Nghi Quý phi ở Sấu Phương cung nuôi nấng, cũng tức là tương lai Nghi Quý phi chính là mẹ ruột của tiểu hoàng tử. Các đại thần còn đang suy nghĩ về ngôi vị Đại Khánh trong tương lai bỗng hoảng hốt, thầm hiểu rằng bệ hạ đã cắt đứt hy vọng leo lên ngôi vị Hoàng đế của vị tiểu hoàng tử vừa ra đời.
Mai Phi đã mất, tiểu hoàng tử trong cung không còn chỗ dựa, gia tộc họ Mai lại cực kỳ yếu ớt, lại được Nghi Quý phi nuôi dưỡng trưởng thành, làm sao có ngày nổi bật?
o O o
Ánh nắng buổi trưa chiếu rọi lên tường thành hoàng cung lấp lánh, mang lại nhiều cảm giác ấm áp trong ngày thu. Nhưng không khí ấm áp trong cung vẫn chưa thực sự lan tỏa, nhất là tẩm cung của Mai Phi giờ đây đã giá lạnh và vắng lặng. Tiểu hoàng tử mới sinh đã sớm được đưa đi, các cung nữ hầu hạ cũng theo về Sấu Phương cung. Ngoài tiếng khóc thầm lặng, không còn chút vui mừng nào.
Thi hài Mai Phi đã được tân trang xong xuôi, nằm yên tĩnh trên chiếc giường lớn, chưa kịp dời đi. Vị thiếu nữ thanh tú từng gặp mặt Phạm Nhàn một lần trong quá khứ, nay vẫn không thoát khỏi số phận đen đủi trong hoàng cung. Có lẽ do mất máu quá nhiều, gương mặt cô trắng bệch như tuyết, dưới ánh nắng trưa chiếu rọi phản chiếu vẻ lạnh lùng đầy không cam lòng.
Phạm Nhàn từng thành tâm cầu chúc cô sinh hạ một nữ nhi, nhưng đáng tiếc thay, cuối cùng cô vẫn sinh ra một hoàng tử. Điều Phạm Nhàn lo ngại nhất là sau này đứa trẻ do Mai Phi sinh ra tương lai sẽ mang đến bất ổn và đổ máu cho hoàng cung, nhưng e rằng ngay cả y cũng không lường trước được, tiểu hoàng tử vừa chào đời đã cướp đi sinh mạng của Mai Phi.
Ánh nắng chính ngọ rực rỡ như bản thân cung điện hoàng gia, thế mà chiếu xuống khuôn mặt xinh đẹp ấy vẫn lạnh lẽo đến thế.
o O o
Phạm phủ, trong thư phòng.
Tỷ đệ Phạm Thục Ninh và Phạm Lương đang cùng nhau ngủ trưa, ánh nắng chiếu rọi cây cỏ hoa lá trong viện Phạm phủ, nhuộm lên cửa sổ thư phòng những bóng đổ phức tạp.
Trong thư phòng, Lâm Uyển Nhi ngồi bên bàn sắc mặt trầm ngâm, im lặng một hồi lâu rồi cuối cùng không nhịn được thở dài: "Số phận Mai Phi cũng thật đáng thương. Dù sao đưa cho Quý phi nương nương nuôi dưỡng cũng tốt, tránh khỏi gây sóng gió về sau."
Lúc này trong phòng chỉ có cô và Phạm Nhược Nhược muội muội. Nửa năm qua, hai người thường lui tới hầu hạ Hoàng đế bệ hạ ngày một già cả, hiểu rất rõ mọi việc trong cung, cũng đã vài lần gặp qua vị Mai Phi thanh lệ kiêu kỳ tựa như mai trong tuyết, chẳng qua không ngờ cô ấy lại khó sinh qua đời đêm qua.
Phạm Nhược Nhược vốn ít nói, nghe tẩu tẩu thở dài liền im lặng một lát rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô, điềm nhiên nói: "Chỉ trách được cha mẹ cô ấy, nhất định phải đưa con gái vào cái nơi không phải người đó."