๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cuối cùng Sử Phi vẫn phải ra chiến trường phương bắc, vì tình hình chiến sự căng thẳng. Không khí kinh đô có phần nghiêm trọng lên khi vị cựu tướng Yến Kinh từng một mình thu phục đại doanh Chinh Bắc, giờ được Hoàng đế bệ hạ phái đi phương bắc, phụ tá Vương Chí Côn đại soái, phụ trách công việc chinh phạt phương bắc. Danh tướng như hồng nhan, chắc khi Sử Phi lên đường cũng tràn ngập chí khí hào hùng.
Sử Phi vừa đi, chức vị thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô lại bỏ trống. Không biết bao nhiêu nhân vật trẻ tuổi có thế lực trong quân đội đang nhòm ngó chức vị này, thế nhưng ngay sau đóý chỉ của Hoàng đế bệ hạ đã dập tắt mọi hy vọng của họ.
Diệp Hoàn chính thức rời khỏi vị trí tham mưu trong Khu Mật viện, ngoài chức Thái phó võ đạo, còn kiêm nhiệm chức Thống lĩnh quân phòng vệ. Không một ai dám phản đối việc bổ nhiệm này, dù chỉ là đưa ra ý kiến nhỏ nhoi, bởi công trạng vĩ đại Diệp Hoàn lập được năm qua ở phía tây đế quốc thực sự hiển hách trước mắt các đại thần và dân chúng, không ai có thể đè hắn xuống được.
Hơn ba mươi năm trước, phụ thân Diệp Hoàn là Diệp Trọng đã nhậm chức Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô khi còn rất trẻ. Nay thời thế đã luân chuyển đến đứa con trai mà ông không mấy yêu thích. Nhưng trong mắt người ngoài nhìn vào, cái gọi là tướng môn hổ tử, một gia tộc trụ cột, cũng không ngoài như vậy.
Giữa trưa ngày giữa thu, ánh nắng lành lạnh rọi lên bộ giáp nhẹ màu trắng của Diệp Hoàn. Vị tướng trẻ tuổi nhíu mày , thong thả cưỡi ngựa đi dạo ngoài Chính Dương môn kinh đô. Mắt hắn nheo lại, liếc nhìn từng người dân đi ngang qua, giống như một con diều hâu đang tìm kiếm con mồi trên thảo nguyên bao la.
Thực ra đây chỉ phản ánh tâm trạng thật sự trong tiềm thức của hắn, hắn cũng không hy vọng gặp được Tiểu Phạm đại nhân ở đây, chỉ có phần khao khát được nhìn thấy nhân vật huyền thoại kia mà thôi. Mặc dù Hoàng đế bệ hạ đã ra nghiêm chỉ, nếu gặp Phạm Nhàn, nhất định phải lui lại ba bước, nhưng làm sao Diệp Hoàn có thể cam tâm?
Bầu trời thu trong veo, ánh nắng lành lạnh chiếu xuống hóa thành vô số tia sáng hoặc thẳng hoặc chéo. Con mắt Diệp Hoàn nheo chặt hơn, hai gò má hơi đen, khóe mắt nổi lên vài nếp nhăn không hợp với độ tuổi. Trong lòng hắn lẳng lặng nhớ lại cuộc đối thoại với Hoàng đế bệ hạ trong Thái Cực điện hôm trước, tâm trạng rất phức tạp.
Tại sao lại chọn mùa thu để tiến hành bắc phạt, không lo sắp đến mùa đông giá rét sao? Đây là điều khiến quần thần Bắc Tề vô cùng khó hiểu, cũng là nỗi lo ngại của bá quan Nam Khánh. Nhưng trước mệnh lệnh của Hoàng đế bệ hạ, cả thiên hạ bắt đầu hành động, chiến mã bắc tiến, không ai dám hỏi nhiều. Kỳ lạ hơn là, biết rõ thời điểm lựa chọn trận chiến lớn này không đúng nhưng Diệp Trọng và Khu Mật viện, các đại thần quân sự trong hiểu rõ về chiến tranh nhất Khánh Quốc không ai lựa chọn khuyên can Hoàng đế bệ hạ.
"Hàng vạn binh sĩ hi sinh, bước lên con đường không lối về, chỉ vì ép buộc hắn xuất hiện mà thôi." Diệp Hoàn cưỡi ngựa, cúi đầu như tránh ánh nắng, khóe miệng nở nụ cười đắng cay. Hắn không hiểu tại sao Hoàng đế bệ hạ lại coi trọng Phạm Nhàn đến thế, cũng không rõ vì dụ dỗ Phạm Nhàn mà để các binh sĩ Khánh Quốc hy sinh đến vậy có đáng hay không.
o O o
Khi Diệp tướng quân đang hoài nghi, hắn lại không biết hai người mà Khánh Đế lo ngại nhất trên đại lục đã quay trở lại kinh đô, chỉ có điều cổng thành họ đi qua không phải Chính Dương môn.
Ánh nắng trưa tại cửa tây thành cũng hời hợt như vậy. Trong dòng người qua lại tấp nập ở kinh đô, có hai bóng người rất khó lọt vào tầm mắt, một người mặc áo vải bình thường, còn một người đội mũ rộng vành.
Sau khi thực hiện đôi chút thay đổi nho nhỏ, Phạm Nhàn vừa bước vào kinh đô đã vô thức quay đầu nhìn Ngũ Trúc bên cạnh. Cái mũ rộng che khuất gần hết khuôn mặt đằng sau tấm màn đen, chắc chắn sẽ không ai phát hiện điều bất thường.
Nhiều năm về trước, Diệp Khinh Mi dắt theo Ngũ Trúc gương mặt non nớt, thong dong du ngoạn đến kinh đô Khánh Quốc. Cô đi qua cổng thành do Diệp Trọng canh giữ, đánh cho Diệp Trọng một trận te tua rồi bắt đầu hỗ trợ một nam nhân bước vào cuộc đời ầm ầm sóng dậy của mình.
Hôm nay, Phạm Nhàn dẫn theo Ngũ Trúc vô cảm, lặng lẽ quay trở lại kinh đô Khánh Quốc, tránh khỏi Chính Dương môn do Diệp Hoàn trấn giữ, hòa vào dòng người như hai bóng ma, chuẩn bị kết thúc cuộc đời hào hùng của nam nhân kia.
Từ đầu đến cuối, dường như đây là một vòng tuần hoàn hoàn hảo.
Khi Phạm Nhàn và Ngũ Trúc trở lại kinh đô, chiến tranh phương bắc vẫn tiếp diễn, cái chết của Mai Phi đã qua đi mấy ngày. Dù Phạm Nhàn giờ là kẻ phản bội Khánh Quốc, bị tước bỏ mọi chức tước và quyền lực, y vẫn nắm trong tay mạng lưới tin tức hết sức cường hãn ở kinh đô. Trong một quán trọ, y nhắm mắt suy đoán nguyên nhân cái chết của Mai Phi, phân tích tình thế của mình, tâm trạng dần nặng nề.