๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Đi đâu vậy?" Hồng Trúc mỉm cười nhìn cung nữ cùng với tiểu thái giám đang ôm hai cuộn vải thêu sau lưng cô.
Cung nữ cười hì hì thi lễ rồi nói: "Chỗ này là mang tới Quảng Tín cung."
Hồng Trúc mỉm cười gật đầu một cái, để cô đi tiếp.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cung nữ kia tên là Vương Trụy Nhi, việc có dòng họ cho thấy cô là người khá được sủng ái trong Đông Cung. Cung nữ này dẫn theo hai tiểu thái giám đến bên ngoài của Quảng Tín cung. Cô nàng biết rõ tính cách của Trưởng công chúa, vẫy tay ra hiệu cho hai tiểu thái giám đợi ở ngoài, một mình khổ cực mang tấm vải thêu đi vào.
Trong cung tự có các cung nữ của Trưởng công chúa tiếp nhận. Đã là người đại diện cho Hoàng hậu đến, đương nhiên Trưởng công chúa cũng trò chuyện vài câu với cung nữ này, hỏi Hoàng hậu vẫn mạnh khỏe chứ, sau cho cô nàng ra ngoài.
Đến khi trong Quảng Tín cung vắng vẻ không còn một bóng người, Trưởng công chúa mới đi tới phía sau bức bình phong, nhìn Thái tử Khánh Quốc sắc mặt đầy hạnh phúc, cười ôn hòa nói: "Đã học thuộc ba sách lược trị cuốc chưa?"
Thái tử si mê nhìn Trưởng công chúa, gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của Trưởng công chúa, như đang cầm trên tay một mảnh ngọc mỏng manh dễ vỡ, đưa lên sát mặt mình, vuốt nhẹ, rồi nói khẽ: "Càn Nhi đã học thuộc rồi."
Trưởng công chúa nhẹ nhàng đưa đầu ngón tay chạm nhẹ vào giữa hai hàng mi của thái tử, nhìn vết dấu quen thuộc trên trán hắn, không biết vì sao trong lòng vừa đau xót lại vừa mềm yếu, đưa hai tay nâng mặt thái tử, sóng mắt long lanh, dịu dàng nói: "Ngoan, đọc cho cô cô nghe nào."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bên trong Đông Cung, Hoàng hậu đang tức giận bởi các cung nữ tìm mãi mà vẫn chưa thấy mảnh ngọc màu xanh biển, điều này khiến tâm trạng của Hoàng hậu trở nên rất không tốt.
Tú Nhi run như cầy sấy đứng bên cạnh Hoàng hậu, trong lòng thầm nghĩ vì sao hôm nay vị chủ nhân này lại muốn bỏ công bỏ sức tìm mảnh ngọc kia? Cô nào biết, Hoàng hậu đã xúc động trước lời nói của Hồng Trúc, muốn tìm lại một chút dấu vết của những năm xa xưa.
"Tìm kỹ cho bản cung!" Hoàng hậu vô cùng tức giận, chỉ bất chợt muốn tìm một vật gì đó, nhưng kết quả tìm mãi mà không thấy. Mình đã khoan dung độ lượng quản lý người dưới mà đám nô tài này lại muốn lật tung cả trời! Hoàng hậu từng nghe đồn trong cung có những kẻ tay chân không sạch sẽ, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ có kẻ to gan đến mức dám thò tay vào Đông Cung.
Nghĩ đến trong hoàng cung mình chỉ cô đơn không ai giúp đỡ, giờ đây lại bị lũ lũ cẩu nô tài này ức hiếp, Hoàng hậu tức giận đến nỗi khóe môi run rẩy, lạnh lùng quát lên với dám thái giám cung nữ đang quỳ trước mặt: "Không tìm thấy ở kho, thì tới từng phòng mà tìm!"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đám người đang quỳ phía dưới mặt mày tái mét, dồn dập suy nghĩ trong lòng, thế này có phải là chuẩn bị lục soát trong cung? Ba tiểu thái giám ở phía dưới còn sợ đến mức mặt mày trắng bệch, vì hầu hết những món đồ lâu không dùng đến trong Đông Cung đều đã bị họ lén lút mang ra ngoài bán, và mảnh ngọc mà Hoàng hậu vừa nói cũng nằm trong số đó.
Cũng may lúc điểm này mọi người đều bị lời khiển trách hung ác sắc bén của Hoàng hậu làm cho sợ hãi tới tột độ, sắc mặt ai nấy đều tái mét, do đó nỗi lo trong lòng ba tiểu thái giám vẫn không bị người khác phát giác.
Hoàng hậu đập mạnh tay phải xuống bàn, chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên ngón giữa tay phải vỡ tan, tức giận nói: "Tìm cho ra kẻ nào tay chân không sạch sẽ, không cần đưa về trước mặt ta, cứ trực tiếp đánh chết cho ta!"
Hồng Trúc cúi đầu nhìn mảnh ngọc lục bảo vỡ vụn trên bàn, cười khổ nghĩ, chiếc nhẫn này có giá trị hơn nhiều so với mảnh ngọc kia, nhưng hắn cũng hiểu Hoàng hậu chỉ muốn phô diễn quyền lực, trong lòng giận dữ, muốn dùng sự việc này để lập uy trong cung. Vì vậy hắn không nói thêm gì, cúi mình nhận lệnh, dẫn theo một số cung nữ và thái giám cấp cao trong cung đi tìm kiếm.
Trong lúc nhất thời, tiếng bước chân dồn dập cất lên trong các gian phòng phía sau Đông Cung, tiếng đồ đạc bị lục lọi vang vọng, không khác gì lục soát nhà cửa, khiến người ta sợ hãi tới mức không nói nên lời.
Những cung nữ và thái giám đứng ngoài cửa trung thành chờ lệnh không hề lo lắng, ngay cả ba tiểu thái giám trực tiếp thực hiện công việc này cũng không jề sợ hãi. Làm những việc như vậy quá nhiều lần rồi, chẳng ai ngu ngốc đến mức giấu những tang vật kỵ húy vào phòng của mình.
Có điều...
Xem ra có người thực sự ngu ngốc như vậy.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑